Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

chương 157: sự nghi ngờ của nam cường thịnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đông Phùng Lưu ngây ra, từ trước đến nay anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Nếu như bản thân thật sự có một cậu con trai, vậy thì….

Tâm trạng vừa nãy được thả lỏng trong chốc lát lại bị Nam Cường Thịnh làm cho rối bời, Đông Phùng Lưu hơi nhăn mày, do dự nói: “Nam Cường …Hay là…Cậu điều tra giúp tôi?”

Điều tra? Còn bắt anh ta đi điều tra?

Nam Cường Thịnh chu miệng, đó là bắt anh ta nói dối, lại đi làm tròn lời nói dối sao?

Anh ta thật sự cũng không muốn, hơn nữa lừa dối Đông Phùng Lưu như vậy, anh ta cũng không được thoải mái, ngay lập tức từ chối: “Công việc của tôi gần đây bận lắm, không có thời gian rảnh để chạy đi giúp cậu đâu, hơn nữa tôi có thể nói cho cậu biết, căn bản không có người phụ nữ này, cứ thế nhé, tôi đi trước đây!”

Nói xong, Nam Cường Thịnh liền quay người chuẩn bị đi, sau đó đột nhiên có người từ ngoài mở cửa vào.

Đường Tinh Khanh bưng cốc cà phê vào, lúc cô phát hiện ra có người đứng sau cánh cửa, liền bị giật mình, không chỉ vậy, hơn nữa người này còn là bạn cũ đã lâu không gặp của cô….

Tay bưng ly cà phê run run, Đường Tinh Khanh ngạc nhiên, Nam Cường Thịnh!!!

Nam Cường Thịnh cũng nhìn thấy Đường Tinh Khanh, cô cố ý trang điểm xấu đi, dáng vẻ thân quen ấy khiến anh đột nhiên cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng trong kí ức, từ trước đến nay anh lại chưa từng tiếp xúc với người phụ nữ nhìn trông có vẻ 30 tuổi.

Đường Tinh Khanh hoảng sợ, Nam Cường Thịnh bổ nhào đến, anh ta có chút nghi ngờ nói: “Cô… Tôi trước đây có phải đã từng gặp cô không?”

Lẽ nào Nam Cường Thịnh nhận ra mình rồi sao? Đến ngay cả Đông Phùng Lưu còn không nhận ra, lẽ nào Nam Cường Thịnh có thể nhận ra cô!

Đường Tinh Khanh ngạc nhiên, còn cứ tưởng rằng bản thân trang điểm quá giỏi, có thể không bị ai phát hiện!

Trong lòng mặc dù có chút hoảng sợ, nhưng Đường Tinh Khanh vẫn không kìm được cúi đầu xuống, cố gằn giọng xuống nói: “Thưa anh… Có thể là anh nhận nhầm người rồi, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm, trước đây chưa từng gặp anh.”

Không đúng, giọng nói này cũng có chút quen thuộc.

Cho dù Đường Tinh Khanh cố gằn giọng xuống nói, định đổi thành giọng nói khác, nhưng Nam Cường Thịnh vẫn nhớ giọng nói của cô, liền càng lúc càng cảm thấy người phụ nữ này rất quen.

Cái quan trọng nhất là, sao cô ấy nhìn trông lại sợ mình đến vậy chứ?

Người phụ nữ này chắc chắn là có vấn đề!

Nam Cường Thịnh thầm đưa ra kết luận, anh ta còn định mở miệng nói gì đấy nhưng lại bị Đông Phùng Lưu ở sau lưng cướp lời: “Nam Cường, cậu ở đây làm gì? Cô ấy là thư kí hôm nay mới đến, cậu không phải định nói với tôi là cậu thích cô ấy đấy chứ?”

Nghe thấy những lời trêu chọc của Đông Phùng Lưu, Nam Cường Thịnh bất đắc dĩ giải thích: “Làm gì có, tôi chỉ là cảm thấy cô ấy có chút quen thuộc.”

“Quen thuộc? Lẽ nào cô ấy là người tình trước của cậu?” Đông Phùng Lưu mặc dù vừa nói vừa cười nhưng trong lòng vẫn có chút không vui, không biết tại sao, khi anh nhìn thấy Nam Cường Thịnh bị thư kí của mình thu hút sự chú ý, với bộ dạng rất có hứng thú với cô thư kí mới thì anh lại không được thoải mái.

Đó chính là thư kí của anh.

Đông Phùng Lưu lập tức đuổi khách: “Không phải cậu nói cậu còn có việc phải làm sao, còn đứng ở đó làm gì?”

Nam Cường Thịnh cảm thấy Đông Phùng Lưu không được vui, anh ta bị nghẹn đến nỗi không nói ra lời, thế là chỉ có thể thôi không hỏi Đường Tinh Khanh nữa, nói một cách bất lực: “Thôi được rồi, nếu tổng giám đốc Đông Phùng đã không tiếp đón tôi, vậy thì tôi không ở đây mất mặt nữa.”

Nói xong, Nam Cường Thịnh lại mở cánh cửa đi ra.

Lần này anh ta đi thật.

Sau khi chắc chắn Nam Cường Thịnh đã đi xa, Đường Tinh Khanh mới hạ được tảng đá trong lòng xuống, ban nãy suýt chút nữa thì cô bị dọa chết, cô còn tưởng cứ thế mà bị Nam Cường Thịnh nhận ra.

Đối với tài nhận biết của Nam Cường Thịnh, Đường Tinh Khanh hiểu rất rõ, sáu năm trước, người hiểu cô nhất cũng là Nam Cường Thịnh, cho nên Đường Tinh Khanh mới luôn luôn sợ hãi, nếu như bộ mặt thật trước mặt Đông Phùng Lưu bị Nam Cường Thịnh nhận ra, vậy thì cô phải làm sao?

Đường Tinh Khanh hít một hơi thật sâu, cô bưng cốc cà phê trong tay, hỏi Đông Phùng Lưu: “Thưa tổng giám đốc, cho hỏi cốc cà phê đặt ở đâu?”

Đông Phùng Lưu liếc nhìn chiếc bàn làm việc, biểu thị cho cô đặt xuống đây. Đường Tinh Khanh hiểu ý đặt cốc cà phê xuống, sau đó khẽ khàng rời đi.

Lúc rời khỏi cô còn để ý thấy ở chỗ ngồi của Đông Phùng Lưu còn có một chai bia, chắc là ban nãy Nam Cường Thịnh đến chưa kịp uống hết.

Đường Tinh Khanh chỉ nhìn một cái, rồi nhẹ nhàng ra khỏi phòng tổng giám đốc, trong lòng lại đang nghĩ đến chuyện khác, bọn họ mặc dù uống rượu giữa ban ngày ban mặt, đó có phải chứng minh, ban nãy họ đang thảo luận vấn đề gì quan trọng không?

Đường Tinh Khanh bình tĩnh lại, cô vội vàng mở máy tính, tìm kiếm những việc lớn nhỏ xảy ra trong sáu năm của Đông Phùng Lưu và Nam Cường Thịnh

Cô không thể ở trạng thái bị động được nữa, muốn không bị Đông Phùng Lưu và Nam Cường Thịnh phát hiện ra thân phận thật của mình, thì phải nắm chắc toàn bộ thông tin của họ, biến bị động thành chủ động, từ đầu đến cuối phải đứng ở thế có lợi nhất.

Biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Cứ thế, trong một buổi chiều Đường Tinh Khanh đã thu thập được những thông tin trong sáu năm qua của Đông Phùng Lưu và Nam Cường Thịnh, ngày hôm nay cuối cùng cũng trôi qua một cách tẻ nhạt.

Buổi chiều lúc tan làm, Đường Tinh Khanh cảm thấy nếu đã bắt đầu làm việc ở công ty của Đông Phùng Lưu, thì không thể ở khách sạn được nữa, hơn nữa cô cũng không có tiền tiêu xài như vậy, thế là cô liền tìm một nhà trọ giá ổn gần đấy để ở.

……

Nam Cường Thịnh làm xong công việc của một ngày thì trở về nhà, vừa bước vào cửa liền nhìn thấy phòng khách bừa bội, Đường Ngũ Tuấn nghịch ngợm làm bừa bộn nhà anh cả lên.

Nam Cường Thịnh im lặng không nói gì, đứa trẻ này thật sự đáng sợ, thế là anh lập tức đặt cặp làm việc xuống, vừa cởi chiếc áo vest ra, vừa gọi tên Đường Ngũ Tuấn.

“Chú Nam Cường!” Đường Ngũ Tuấn đột nhiên nhảy ra từ dưới ghế sofa, trên tay vẫn cầm một con gấu bông, trả lời to đáp lại Nam Cường Thịnh

Nam Cường Thịnh bị Đường Ngũ Tuấn doạ cho giật mình, đứa trẻ này, lại chạy xuống dưới ghế sofa nhặt đồ.

Vội vứt áo vest sang một bên, Nam Cường Thịnh cúi người bế Đường Ngũ Tuấn ở nhà mình chơi cả ngày lên, ôm xuống chân, cẩn thận lau mồ hôi trên trán cho nó, nhẹ nhàng nói: “Ngũ Tuấn, hôm nay cháu ở nhà có quen không? Vì chú còn phải đi làm, nên không có thời gian chơi với cháu, cháu có trách chú không?”

Đường Ngũ Tuấn tinh nghịch nhận được sự chăm sóc của người khác, khuôn mặt vui vẻ nói: “Cháu không trách, Ngũ Tuấn còn phải cảm ơn chú mua cho cháu nhiều đồ chơi như thế này, thật sự rất vui.”

Mới là lạ!

Đường Ngũ Tuấn chơi máy tính cả ngày, nhìn thấy Nam Cường Thịnh sắp về, thằng bé mới làm cho phòng khách lộn xộn lên, nếu như để anh nhìn ra bản thân không nghịch ngợm như những đứa trẻ khác, thì phải làm sao.

Đóng kịch thì phải diễn cả vở, đấy mới gọi là diễn viên chuyên nghiệp! |Cậu hiểu rất rõ lí lẽ này!

Nghe thấy những lời này của Đường Ngũ Tấn, Nam Cường Thịnh mới ôm Đường Ngũ Tuấnmột cách hài lòng, vui vẻ nói: “Đi thôi, chú Nam Cường dẫn cháu đi ăn!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio