Như vậy còn chưa đủ, nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt của Đường Tinh Khanh, Nam Cường Thịnh móc điện thoại ra gọi vào một số điện thoại, chỉ lát sau, di động ở trong túi xách của Đường Tinh Khanh vang lên.
Sắc mặt của Đường Tinh Khanh vô cùng xấu hổ nhìn về phía Nam Cường Thịnh, cảm giác giống như hết đường chối cãi.
“Tại sao anh lại có số điện thoại di động bên Mỹ của em?” Gương mặt của Đường Tinh Khanh trắng nhợt, cô không còn buông xuôi, hỏi một cách bất lực.
Cô đã đăng ký một số điện thoại mới ở trong nước, không ngờ rằng Nam Cường Thịnh lại có thể biết được số điện thoại ở bên Mỹ của cô, tất cả việc này đều chứng tỏ rằng Nam Cường Thịnh đã hiểu quá rõ về thân phận của cô, hơn thế đã hoàn toàn hiểu hết về cô.
“Chỉ cần anh cho người đi điều tra, thì không thể có bí mật gì không bị phát hiện ra.” Nam Cường Thịnh cười một cách gian xảo, anh ta vui vẻ bước tới ôm lấy bờ vai của Đường Tinh Khanh, giống như anh em và nói: “Đến đây nào, nói cho anh biết tại sao em lại trốn ra nước ngoài mà lại không nói tiếng nào, em có biết là anh rất nhớ em không!”
Nam Cường Thịnh vừa nghiến răng nghiến lợi nói vừa nhận lấy chìa khóa trong tay của Đường Tinh Khanh, kéo cô vào trong căn hộ mà cô thuê.
Vừa vào tới cửa, Nam Cường Thịnh đã ép cô ngồi xuống ghế sofa, sau đó ngồi xuống phía đối diện với cô, nói với giọng chất vấn như ra lệnh: “Nói! Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị!”
“Hả, chuyện đó…” Bị Nam Cường Thịnh nhìn chằm chằm khiến Đường Tinh Khanh không thể nhịn được cười ha ha rồi lúng túng đưa tay chỉ vào bếp và nói một cách thận trọng: “Anh có muốn uống một chút nước không, em đi rót cho anh một cốc nước…”
Nói xong, cô đang định đứng dậy khỏi ghế sofa.
“Em ngồi xuống cho anh!” Nam Cường Thịnh kéo Đường Tinh Khanh lại, để cô ngồi lại chỗ cũ, cùng lúc đó, anh ta cười một cách âm thầm, nhìn chằm chằm lên cách ăn mặc trên người cô, cười một cách khó hiểu: “Không thể ngờ được, không thể ngờ được, dáng vẻ của em như vậy mà có thể lừa được anh, mấy năm không gặp, cũng to gan gớm nhỉ.”
Nụ cười của Nam Cường Thịnh khiến cho toàn thân Đường Tinh Khanh mất tự nhiên, cô còn tưởng rằng có thể chịu đựng thêm một chút nữa, không ngờ rằng nhanh như thế mà đã bị Nam Cường Thịnh phát hiện ra, cô vô cùng lúng túng… vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để đối mặt với Nam Cường Thịnh bằng thân phận ban đầu!
Nhưng nói thế nào đi nữa, dù có muốn né tránh thì cũng phải đối diện!
“Cái đó… chuyện năm đó là như thế này, quan hệ của em và Đông Phùng Lưu không phải là anh không biết, anh ta đã làm tổn thương đến em như vậy, em không rời xa anh ta, chẳng lẽ em lại tiếp tục ở lại bên cạnh anh ta sao?” Đường Tinh Khanh trải lòng, xụ mặt xuống nói một cách nghiêm túc.
“Nhưng…” Nam Cường Thịnh hơi do dự, vẫn cảm thấy nên nói hết chân tướng của sự việc cho Đường Tinh Khanh thì tốt hơn: “Nhưng lúc đó Lưu đã bắt đầu hồi tâm chuyển ý, tại sao em lại không thể cho cậu ấy một cơ hội chứ? Hơn nữa, sáu năm qua, cậu ấy cũng không hề động vào một người phụ nữ nào… kể từ vụ tại nạn giao thông sáu năm về trước…”
“Cái gì? Tai nạn giao thông?” Đáng nhẽ ra lời nói của Nam Cường Thịnh không hề có giá trị đối với Đường Tinh Khanh, nhưng sau khi nghe tới cuối cùng thì cô vô cùng ngạc nhiên.
Vì sao Đông Phùng Lưu lại bị tai nạn giao thông? Hơn nữa lại còn là sáu năm về trước?
Vì sao cô không biết gì hết!
Dáng vẻ kinh ngạc của Đường Tinh Khanh khiến Nam Cường Thịnh cũng cảm thấy hoang mang, anh ta nhìn về phía Đường Tinh Khanh một cách đầy khó hiểu: “Em không hề biết về chuyện tai nạn giao thông của Lưu sáu năm về trước sao? Anh còn tưởng em đã biết cậu ấy bị tai nạn mà vẫn cố chấp chơi trò chạy trốn chứ…”
Nói xong câu cuối cùng, rốt cuộc Nam Cường Thịnh cũng không thể nói gì nữa.
Nhớ tới chuyện sáu năm trước suýt chút nữa Đông Phùng Lưu đã đi gặp diêm vương, đau đớn như vậy khiến người ta khắc sâu, khoảnh khắc khiến anh ta sợ hãi, bạn thân duy nhất của mình cứ thế mà ra đi.
Thế nhưng toàn bộ việc này Đường Tinh Khanh lại không hề hay biết?
“Tai nạn giao thông? Rốt cuộc là tai nạn thế nào? Nam Cường Thịnh, anh mau nói cho em biết đi!” Đường Tinh Khanh hỏi, vô cùng sợ hãi.
Thực ra khi nghe được tin tức Đông Phùng Lưu xảy ra tai nạn giao thông, trực giác đầu tiên khiến cô nhớ tới cảnh tượng sáu năm về trước anh đã lái xe đuổi theo cô một cách điên cuồng, trái tim của Đường Tinh Khanh lại len lỏi những cảm xúc vô cùng phức tạp…
Nam Cường Thịnh nhìn thấy dáng vẻ của Đường Tinh Khanh, những bức xúc về chuyện mất tích của cô năm đó giờ đã hoàn toàn biến mất, vẫn luôn trách móc nhưng lúc đó Đường Tinh Khanh không hề biết gì, nên anh ta đành tha thứ.
Ngay lập tức thở dài, Nam Cường Thịnh quyết định kể hết chuyện của năm ấy cho Đường Tinh Khanh nghe.
Nói hết tất cả…
“… Chuyện là như vậy, khi Lưu vất vả quay về từ quỷ môn quan, bệnh viện đã thông báo trong não Đông Phùng Lưu có tụ máu, ảnh hưởng đến hệ thần kinh. Hơn nữa, cậu ấy còn quên hết tất cả những chuyện đã xảy ra với em, bác sĩ nói rằng, là do cậu ấy không muốn nhớ tới, cho nên…”
Nam Cường Thịnh nhớ lại chuyện trước kia, chau mày, gương mặt đầy vẻ đau đớn, những ký ức ấy thật đau đớn.
Nghe xong, Đường Tinh Khanh nhận ra một sự xúc động đang len lỏi, cô ngơ ngác nhìn về phía trước, mãi mới mở miệng…
Ha ha, đây có thể coi như là báo ứng của Đông Phùng Lưu không?
Vốn dĩ cô nghe thấy suýt nữa anh không thể cứu được, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy, nhưng khi cô nghe xong, cả người lại quay về cảm xúc ban đầu.
Không hề áy náy, Đường Tinh Khanh cảm thấy rằng, chuyện này có thể là báo ứng do Đông Phùng Lưu đã làm quá nhiều việc xấu, nếu không phải là anh đã giết hại bố và La Vinh Hiển, thì kết cục cũng không thảm tới như vậy!
Cho nên, Đường Tinh Khanh không hề cảm thấy Đông Phùng Lưu đáng thương, càng không vì vậy mà buông xuôi thù hận với anh.
Đây chính là báo ứng mà ông trời ban cho anh!
Nghĩ tới sự hận thù với Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh đột nhiên nhớ tới việc hôm nay đã nhìn thấy La Vinh Hiển, lập tức giữ vững tinh thần, nhìn Nam Cường Thịnh mà hỏi một cách gấp gáp: “Nam Cường, anh nói cho em biết, cái chết của anh Vinh Hiển rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Vì sao hôm nay em lại nhìn thấy anh ấy?”
“Hôm nay em nhìn thấy La Vinh Hiển sao?” Nam Cường Thịnh kinh ngạc, anh ta nhìn về phía Đường Tinh Khanh, trong đầu nghĩ lại chuyện của La Vinh Hiển, bỗng thở dài và nói: “Có một số việc, sớm muộn gì em cũng sẽ biết, vậy thì trực tiếp nói cho em biết vậy!”
“Thực ra vụ tai nạn của La Vinh Hiển sáu năm về trước là do anh ta tự lo liệu, xác chết cũng là do anh ta sắp xếp. Biết việc Lưu sẽ ra tay với anh ta nên anh đã báo cho anh ta, đây cũng coi như là bí mật của hai người bọn anh, những người khác cũng không hề biết chuyện gì.”
Nam Cường Thịnh nói xong, Đường Tinh Khanh nhíu mày, hỏi: “Không đúng! Năm đó chính mắt em nhìn thấy thi thể của anh Vinh Hiển ở trong nhà xác, cũng xác nhận anh ấy đã chết, sao anh ấy lại đột nhiên sống lại? Hơn nữa nếu thực sự như anh nói, thì tại sao anh ấy lại không nói gì với em?”
Nam Cường Thịnh nhẹ nhàng thở dài, giọng điệu đầy bất đắc dĩ: “Là Vinh Hiển bảo anh đừng nói cho em biết, anh ta phòng ngừa rủi ro, chuyện này càng ít người biết càng tốt. Huống hồ, chuyện lúc đó quá khẩn cấp, không thể kịp thông báo cho em, còn chuyện thi thể… Đó cũng là một trò đùa, em cũng biết, lúc đó Lưu đang nổi giận, vì tránh để Lưu có cơ hội ra tay nên mới đành lòng phải dùng cách này.”