“Chuyện này… hóa ra là như vậy…”
Nghe xong câu chuyện của Nam Cường Thịnh, toàn thân Đường Tinh Khanh mới thả lỏng, thì ra sự thật của chuyện năm đó lại không hề rõ đầu đuôi như vậy, nhưng mà cũng tốt, La Vinh Hiển không chết thì áp lực trong lòng cô cũng đã vơi đi phần nào!
Nhưng… nói như vậy thì cô đã trách nhầm Đông Phùng Lưu sao?
Nhưng dù thế nào đi nữa, thực sự là Đông Phùng Lưu muốn giết La Vinh Hiển!
Đang nghĩ ngợi, Nam Cường Thịnh đột nhiên nói: “Sáu năm đã trôi qua, em vẫn chưa tha thứ cho Lưu sao?”
“Em…” Đường Tinh Khanh khẽ giật mình, tuy Đông Phùng Lưu không hề giết hại La Vinh Hiển, nhưng có thể chuyện Đông Phùng Lưu giết bố cô là sự thật, mà trong lòng cô, bố cô còn quan trọng hơn La Vinh Hiển!
Huống hồ trước đây Đông Phùng Lưu còn làm tổn thương cô, những tổn thương từng ngày từng giờ ấy không thể nào dễ dàng quên đi và dễ dàng tha thứ được!
Khẽ lắc đầu, Đường Tinh khanh trầm mặt nói: “Anh Vinh Hiển không chết không có nghĩa là em không hận anh ta, sự hận thù của em với anh ta vô cùng sâu sắc, dù sáu năm đã qua em vẫn còn nhớ như in những tổn thương mà anh ta đã gây ra cho em, hơn nữa dù cho anh ta không hại chết anh Vinh hiển, anh ta cũng giết chết bố đẻ của em! Em không thể tha thứ cho anh ta!”
Từng câu từng chữ, Đường Tinh Khanh gần như cố gắng gằn giọng, đủ để có thể chứng tỏ rằng sự hận thù của cô đối với Đông Phùng Lưu vô cùng sâu sắc!
Nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Đường Tinh Khanh, Nam Cường Thịnh không khỏi thở dài, khuyên bảo: “Em đừng như vậy, Lưu cũng rất đau khổ vì em.”
“Đau khổ? Hả… anh ta đau khổ sao? Em không nhìn thấy!” Đường Tinh Khanh cười lạnh, đương nhiên nàng không hề tin những lời Nam Cường Thịnh nói.
Đông Phùng Lưu là một tên khốn không hề biết nói lý lẽ, làm gì có chuyện đau khổ? Anh ta luôn tiêu diêu tự tại muốn làm gì thì làm, hoàn toàn không hề nghĩ tới suy nghĩ của nàng, không hề quan tâm đến lòng tự trọng của cô, còn luôn hiểu lầm cô, sỉ nhục cô!
Dù cho hôm nay của sáu năm sau, anh ta đã mất trí nhớ, cũng đã có vợ sắp cưới, một người xinh đẹp như hoa như ngọc, đau khổ ở đâu chứ?
Nhìn thấy nét mặt khó tin của Đường Tinh Khanh, Nam Cường Thịnh lắc đầu một cách bất đắc dĩ, ở giữa họ còn ngăn cách bởi quá nhiều hiểu lầm, không thể nói rõ ràng trong một câu nói, tất cả đều phải dần dần.
Thời gian sẽ trả lời họ.
“Nói như vậy…” Thấy bầu không khí quá nặng nề, Nam Cường Thịnh lại nói như một chuyện đùa: “Hôm nay em gặp La Vinh Hiển, anh ta có nhận ra em không?”
Nghĩ tới tình cảnh hôm nay cô gặp La Vinh Hiển ở phòng trà, Đường Tinh Khanh mím môi thở dài nói: “Không, em giả vờ rất tốt, anh ấy không thể nhận ra em được.”
Nghe vậy, Nam Cường Thịnh khẽ cười, ánh mắt của anh ta lóe lên nhìn về phía Đường Tinh Khanh, giờ phút này cô đeo gọng kính đen dày cộp và quần áo cổ hủ, một người phụ nữ ba mươi tuổi như vậy làm sao có ai có thể liên tưởng tới một cô gái kiên cường vô cùng trẻ trung xinh đẹp của sáu năm về trước kia chứ?
Vì vật anh ta khẽ cười nói: “Em như vậy, lúc đầu cũng đã lừa được anh, nếu không phải anh cảm thấy em rất quen và đầy khả nghi, anh cũng sẽ không đi điều tra về em, thực sự không thể ngờ không thể ngờ tới!”
Trong giọng nói của Nam Cường Thịnh đầy vẻ trêu chọc, Đường Tinh Khanh có cảm giác hơi xấu hổ, ánh mắt của cô khẽ chuyển động, không dám nhìn thẳng vào anh ta, gương mặt đỏ bừng, hơi lúng túng: “Không còn cách nào khác, vì em không muốn Đông Phùng Lưu nhận ra em, đành phải mặc như vậy, ai ngờ anh ta lại mất trí nhớ quên mất cả em kia chứ!”
Nếu sớm biết như vậy, Đường Tinh Khanh sẽ không cần phải làm xấu bản thân, tình trạng như ngày hôm nay, cô không thể nào quay lại như trước nữa rồi!
Huống hồ, Đông Phùng Lưu không phải mất trí nhớ mãi mãi, chỉ là tạm thời mà thôi, nhỡ có một ngày anh ta đột nhiên nghĩ ra thì sao đây?
Nhắc đến Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh lại nhớ tới mục đích về nước của mình, vội vàng ngồi ngay ngắn nghiêm mặt nhìn Nam Cường Thịnh nói: “Nam Cường, anh có nhìn thấy một đứa bé năm tuổi ở trong tập đoàn Đông Phùng không?”
“Đứa bé?” Sắc mặt Nam Cường Thịnh thay đổi, liền ngay lập tức nghĩ tới con trai của Đường Tinh Khanh- Đường Nhất Tân.
Giờ phút này, Đường Nhất Tân lại đang quậy phá ở nhà anh ta, Nam Cường Thịnh nghĩ đi nghĩ lại, tạm thời không nói cho Đường Tinh Khanh biết về chuyện Đường Nhất Tân tới nhà anh ta, nên mới ra vẻ ngờ vực hỏi: “Đứa trẻ năm tuổi gì cơ? Anh không thấy!”
“Anh không thấy?” Nghe thấy vậy, sắc mặt của Đường Tinh Khanh khẽ trắng bệch, là bạn thân của Đông Phùng Lưu, thậm chí Nam Cường Thịnh còn không biết, vậy thì Đông Phùng Lưu không hề nói chuyện về đứa con cho anh ta biết!
Vậy thì làm sao đây? Đông Phùng Lưu đã đem con của cô giấu ở đâu? Thậm chí ngay cả Nam Cường Thịnh cũng không biết về chuyện này?
Nghĩ như vậy, càng khiến cho Đường Tinh Khanh cảm thấy bất an…
Nam Cường Thịnh nhìn thấy sắc mặt Đường Tinh Khanh không tốt, sờ mũi một cách vô thức, khẽ ho vài tiếng, rồi hỏi đầy quan tâm: “Tinh Khanh, em sao vậy? Không sao chứ?”
“Em… em không sao…” Sắc mặt của Đường Tinh Khanh trắng bệch khẽ lắc đầu, cô quyết định nói với Nam Cường Thịnh về chuyện của con trai: “Chuyện là như vậy, trước đây, sau khi em ra nước ngoài mới quyết định sinh đứa bé ra, dù em hận Đông Phùng Lưu, nhưng đứa bé vô tội, huống hồ nó là máu thịt của em!”
“… Nhưng tên nhóc con đó lại không hề hỏi ý kiến em mà đã một mình về nước tìm Đông Phùng Lưu, đến khi em phát hiện ra nó mất tích, em mới biết trước đó nó luôn gặng hỏi em về chuyện của bố nó, em vẫn tưởng rằng nó còn nhỏ nên nghịch ngợm, chỉ là tính tình trẻ con, nào ngờ tên nhóc đó lại đào cho em một cái hố to như vậy!”
Đường Tinh Khanh nói, còn nói cả chuyện bảo bối đáng yêu dò hỏi về tin tức của Đông Phùng Lưu, sau đó một mình đến thành phố A để tìm anh ta, khiến Nam Cường Thịnh kinh ngạc, sau khi nghe xong cả câu chuyện chợt phá lên cười ha ha.
“Trời ơi, cậu nhóc đó quá thông minh! Sau này chắc chắn tiền đồ rộng mở!” Nam Cường Thịnh không khỏi tán dương, không hổ là con trai của Đường Tinh Khanh và Đông Phùng Lưu.
“…” Đường Tinh Khanh lặng lẽ nghẹn ngào, không nhịn được vớ cái gối ôm trên ghế sofa đạp vào người anh ta, nói đầy vẻ tức giận: “Cười cười cười, có cái gì đáng cười chứ? Hừ!”
“Ha ha ha…” Nam Cường Thịnh phụt miệng nói: “Con của em thật là đáng yêu, hay là để nó nhận anh làm bố nuôi, có một đứa con trai tinh nghịch như vậy, thực sự anh rất thích!”
Đường Tinh Khanh nhìn Nam Cường Thịnh đầy khó chịu: “Cái này em không thể nói trước được, nhận hay không là do nó.” Trên thực tế, trong gia đình của cô, con trai làm chủ, người mẹ như cô chỉ là người tùy tùng bên cạnh mà thôi.
Nhưng vừa nói xong, Đường Tinh Khanh lại nhớ tới Đường Nhất Tân hiện nay còn chưa rõ tung tích, bỗng cảm thấy khó chịu, gương mặt thất vọng cúi đầu: “Nhưng Nam Cường à, bây giờ em phải làm sao đây? Em không tìm thấy Nhất Tân, cũng không biết nó đã đi đâu. Em chỉ tra ra được là nó đã vào trong tập đoàn Đông Phùng, Nhưng lại không hỏi được gì từ Đông Phùng Lưu, còn sợ anh ta nghi ngờ, em phải làm sao đây? Anh giúp em đi có được không?”