Trong lòng đều là lạnh lẽo, cô không vui quay đầu sang chỗ khác, vẻ mặt bình thản nói: “Chỉ là một người bạn bình thường, có nói anh cũng không biết.”
“Phải không?” Rõ ràng anh không tin lời cô. Anh quan sát tâm trạng đột nhiên không tốt của cô, ánh mắt tựa như muốn nhìn thấu cô, bình tĩnh nói: “Nếu như anh không quen biết người bạn kia, vậy tại sao con trai của người đó lại tìm tới công ty của anh? Vì sao thằng bé lại không đi tìm người khác?”
“…”
Mỗi câu anh nói đều rất hợp lý khiến cô nhất thời không thể bịa ra lý do tốt để đáp lại. Suy nghĩ một lúc, giọng điệu của cô không tốt, nói: “Ai biết được, có khi con trai cô ấy bị bệnh thì sao?”
“Hắt xì.” Đường Ngũ Tuấn đang ở trong biệt thự của Nam Cường Thịnh chơi máy tính bỗng nhiên hắt xì một cái, cậu bé quẹt quẹt cánh tay, sau đó lật người đi tìm điều khiển điều hòa, nghĩ thầm chắc do nhiệt độ quá thấp…
“Vậy sao…” Anh hứng thú liếc mắt nhìn cô, cũng không tiếp tục hỏi nữa. Đúng lúc này thuyền đã tới bờ, anh lập tức kéo tay cô đi ra ngoài.
Bị anh dắt đi, cô lặng lẽ nhìn chằm chằm vào tấm lưng dày rộng của anh, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, cô nhất định phải tìm cách để vạch trần bộ mặt thật sự của anh. Muốn xem xem rốt cuộc anh định giấu con trai mình tới khi nào.
Thực ra điều cô lo lắng nhất chính là, Đông Phùng Lưu có chăm sóc cậu bé thật tốt, có đối xử với cậu bé như con ruột hay không? Dù sao cậu bé cũng là đứa con trai nửa đường xuất hiện của anh, anh có thể đặc biệt thân thiết với nó không?
Nói đi nói lại, hiếm khi anh không tò mò mẹ ruột của cậu bé là ai, cũng không hề tới tìm cô…
Hai người mang theo tâm sự riêng quay về khách sạn, trước khi chia tay, Đông Phùng Lưu nhịn không được mà hôn lên trán cô, sau đó mới rời đi.
Sau khi trở lại phòng, cô liền vội vàng chạy vào nhà tắm dùng sức lau sạch chỗ trên trán vừa mới bị anh hôn, nghĩ thầm tên khốn kiếp lăng nhăng thành tính này thật đúng là reo giắt tình cảm khắp nơi. Mấy ngày trước là Tô Tuyết Phi, bây giờ lại là cô.
Đông Phùng Lưu trước khi mất trí nhớ sẽ không như vậy, ít nhất lúc đó anh một lòng một dạ với mèo hoang nhỏ…
Nhưng mèo hoang nhỏ không phải chính là mình sao?
Ngắm nhìn chính mình trong gương, cô bỗng nhiên hung hăng vỗ vào mặt mình, thầm kêu đừng nghĩ tới tên khốn kia nữa. Cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ hoàn toàn bị anh làm ảnh hưởng.
Nhưng mà cũng không có tác dụng.
Hôm sau, Đông Phùng Lưu đi tới gõ cửa phòng cô, còn tỏ ý muốn dẫn cô ra ngoài đi dạo. Cô từ chối không có hiệu quả, rốt cuộc vẫn bị anh kiên quyết kéo ra khỏi phòng.
Cứ như vậy, hai người dạo chơi ở thành phố B hai ngày. Trong thời gian này, bọn họ đã chơi qua trò mạo hiểm, chèo thuyền trên biển, xem thủy cung, phim điện ảnh. Dường như trong hai ngày này, tất cả những việc mà các cặp đôi yêu nhau sẽ làm, bọn họ đều thử qua một lần.
Suốt mấy ngày nay, Đường Tinh Khanh vẫn luôn không ngừng ám chỉ mình, không được hãm sâu xuống dưới, không được hãm sâu xuống dưới! Bọn họ không phải là người yêu. Chẳng qua chỉ là hai người đi đường tình cờ gặp nhau. Cuối cùng sau này cũng sẽ tách ra.
Cũng may ý chí của cô đủ lớn, không ngừng thôi miên trong lòng, mới không bị anh quyến rũ.
...
Thành phố A.
Thật không dễ gì máy bay mới hạ cánh. Ngắm nhìn thành phố quen thuộc, cô nhịn không được mà la to trong lòng. Rốt cuộc cũng được giải phóng!
Thế nhưng không đợi ra khỏi sân bay, Đông Phùng Lưu đã theo thói quen dắt tay cô, hai người sóng vai cùng đi. Hai ngày ở thành phố B anh đã tạo thành thói quen này.
Sự vui vẻ nhờ vừa mới được la to giải phóng của cô vì động tác này của anh mà lập tức tiêu tán, sắc mặt cô không tốt, nói: “Tổng giám đốc… Chúng ta đang ở nơi công cộng, lại còn là thành phố A. Anh làm vậy có thực sự tốt không?”
Trước mặt mọi người bên ngoài, anh vẫn bày ra vẻ mặt không thay đổi, nghe cô nói vậy, anh khẽ nghiêng đầu nhìn thoáng qua cô, trong mắt mang theo tươi cười, bình tĩnh nói: “Nơi đây nhiều người như vậy, không sao cả.”
“…” Cô tức giận cúi đầu, quét mắt nhìn qua bàn tay bị nắm của mình. Sau đó lại nhịn không được mà lo lắng nhìn khắp bốn phía xem xem có đội săn ảnh nào đang theo dõi hay không.
Chuyện xấu của anh bị đồn ra ngoài thì không sao, nhưng cô là một người phụ nữ bình thường, nếu vì chuyện này mà bị đội săn ảnh bao vây, quả thực sẽ rất đau đầu.
Lần trước lúc tới sân bay, anh đã đậu xe ở bãi đỗ. Anh để cô đứng tại chỗ chờ, còn mình thì đi lấy xe.
Sau khi lên xe, anh tỏ ý muốn đi ăn cơm trước sau đó mới đưa cô về nhà trọ.
Lời anh nói hai ngày nay, cho dù cô có đồng ý hay không thì cũng đều dựa theo ý anh mà làm. Cô cũng tạo thành một thói quen đó chính là dù anh có nói cái gì, cô chỉ cần theo như anh dặn dò mà làm là tốt rồi.
Cho dù chống lại cũng vô ích.
Thật may trong suốt quá trình ăn cơm cùng trên đường trở về đều gió êm sóng lặng. Cô rất sợ bị người quen nhìn thấy mình và anh ở bên nhau, đến lúc đó có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Đưa cô đến dưới tầng, lần này coi như anh tương đối có tính người còn giúp cô mang hành lý lên tầng, cười nói với cô: “Hôm nay em trước hết cứ nghỉ ngơi thật khỏe, ngày mai lại bắt đầu đi làm.”
“Ừ.” Cô chỉ thờ ơ đáp lại, tiếp đó lại lấy chìa khóa, xoay người muốn mở cửa.
Phản ứng bình thản của cô khiến anh cảm thấy không hài lòng. Anh đưa tay kéo cô qua, cúi đầu cho cô một nụ hôn thật sâu, sau đó mới thỏa mãn buông cô ra cười nói: “Em vào nhà đi.”
“…Đông Phùng Lưu!” Rốt cuộc cô đã không nhịn được nữa mà quát to: “Nơi này là thành phố A, bất cứ lúc nào cũng đều có thể gặp phải người quen, anh có thể kiềm chế một chút hay không? Nếu chuyện này bị người khác nhìn thấy, vậy thì cho dù hai chúng ta có giải thích gì cũng không gột sạch nổi. Đến lúc đó đồn ra chuyện xấu gì đó, người đau đầu sẽ chính là tôi. Tôi không muốn đang đi trên đường lại bị người khác chỉ mặt gọi tên, mắng là kẻ thứ ba.”
“Nếu như anh còn có chút tôn trọng tôi, vậy thì sau này xin anh đừng tùy tiện làm ra hành động khiến người khác hiểu lầm với tôi được không?”
Nghe cô nói vậy, anh cũng liền trở nên nghiêm túc, vẻ mặt nặng nề, thật lâu sau mới nói ra một câu khiến cô hộc máu: “Được, sau này anh sẽ chỉ tùy tiện với em ở nơi không có ai cả.”
…Cô sắp bị anh chọc tức đến mức hộc máu rồi!
Cô liếc mắt về phía anh, tiếp đó xoay người mở cửa, không thèm quay đầu lại mà đi thẳng vào phòng. Theo tiếng đóng cửa nặng nề ngăn cách anh ở bên ngoài.
Ngay khi cô vừa đóng cửa, nụ cười bên khóe miệng anh cũng lập tức thu lại, ánh mắt anh có chút ảm đạm, đứng ở chỗ này hồi lâu mới xoay người rời đi.
Ngày hôm sau.
Đường Tinh Khanh bắt đầu đi làm như thường ngày, mọi thứ cũng không có bất cứ thay đổi nào, nhưng khi thấy Đông Phùng Lưu ra khỏi thang máy, cô lại nhịn không được mà dựng thẳng lưng, nghiêm túc nhìn vào máy tính trước mặt.
Cũng may anh đã khôi phục sự bình thản trước kia, chỉ hờ hững quét mắt nhìn cô rồi đi thẳng vào phòng làm việc.
Thấy anh rốt cuộc đã trở lại bình thường, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm thật sâu. Không biết vì sao, sâu trong đáy lòng lại có chút mất mát.