Cô lẳng lặng ngồi tại chỗ một lúc lâu, sau đó mới đứng dậy đi tới phòng trà nước pha cà phê cho anh, rồi bưng vào phòng làm việc đặt xuống bàn anh.
Lúc cô đi vào, Đông Phùng Lưu đang lật xem tài liệu chất đống suốt mấy ngày đi công tác. Thấy cô bước tới, anh cũng không ngẩng đầu lên mãi cho đến khi cô rời khỏi đây vẫn không nhìn cô.
Đi ra khỏi phòng làm việc, thân thể cô lập tức giống như mất hết sức lực dựa vào trên cửa, lúc này mất mát trong lòng cô càng thêm nặng nề, lại có chút bực bội khó có thể kiềm chế.
Rốt cục anh cũng khôi phục lại bình thường, không hề mỉm cười với cô, cũng sẽ không vô tình hay cố ý đùa giỡn cô. Đáng lẽ cô nên cảm thấy hài lòng mới đúng, không phải mấy ngày nay cô vẫn hy vọng anh sẽ như vậy sao?
Nhưng tại sao đến khi trở thành sự thật cô lại không có cách nào chấp nhận được chứ?
Cô thật ngu ngốc, rõ ràng đã biết hai người chỉ là gặp dịp thì chơi, tất cả mọi chuyện xảy ra ở thành phố B đều là do anh cảm thấy buồn chán mà đùa giỡn cô, biết rõ như vậy, không phải mấy ngày nay cô đều cảnh cáo mình sao?
Nhưng mà... Tại sao trái tim lại đau âm ỷ thế này chứ?
Sắc mặt cô khó coi trở về vị trí, ngây ngốc sắp xếp lại công việc chất đống mấy ngày nay. Có đôi khi đang làm, cô lại ngẩn người ra.
Nếu không phải do âm báo thang máy đến nơi đột nhiên vang lên, có lẽ cô vẫn sẽ ngơ ngác như thế.
Cô nhìn về phía thang máy, lại bất ngờ trông thấy Doãn Thu Ngọc. Mấy ngày nay cô gần như đã sắp quên mất sự tồn tại của người này. Giờ đây nhìn thấy cô ta, không biết vì sao cô lại có cảm giác áy náy.
Xem ra tâm trạng cô ta cũng không quá tốt, vừa mới ra khỏi thang máy, đã nổi giận đùng đùng đi về phía cô, sự căm ghét trong ánh mắt giống như muốn xé xác người ta vậy.
Cô ta cầm trong tay một tập tài liệu, đi tới trước mặt cô, đột nhiên cô ta vung tay ném tập tài liệu vào người cô. Ngay khi cô còn chưa kịp phản ứng, cô ta đã tiến lên hung hăng cho cô một cái tát.
Trong miệng la to: “Đồ đê tiện này!”
Nói xong, cô ta tựa như còn chưa hết giận, lại vung tay lên muốn cho bên kia mặt cô một cái tát nữa.
Lần đầu bị đánh là do Đường Tinh Khanh không hề có chút đề phòng nào, nếu lần thứ hai vẫn còn bị đánh, vậy cô chính là bị ngốc.
Cô phản ứng cực nhanh đứng lên, lui về phía sau mấy bước, vẻ mặt cảnh giác trừng mắt nhìn Doãn Thu Ngọc, tức giận nói: “Tại sao cô đánh tôi?”
“Đồ đê tiện này còn không biết xấu hổ mà nói chuyện ư!” Đánh xong, cô ta mới phát hiện hôm nay cô rất khác so với ngày trước. Cô ta cảm thấy cô thư kí vừa già vừa xấu kia sau khi đi đến thành phố B công tác vài ngày lại trở nên xinh đẹp.
Hơn nữa, người phụ nữ xinh đẹp này chính là người vài ngày trước bị cô ta xem như cái đinh trong mắt.
Ban đầu cô ta cảm thấy rất kinh ngạc, đến lúc sau mới phí công hiểu ra. Cô ta cười lạnh nhìn vào Đường Tinh Khanh đang từ một người phụ nữ xấu xí biến thành xinh đẹp, châm chọc nói: “Cô được lắm! Lại còn dám hóa trang xấu xí để dành được sự tin tưởng của tôi, hơn nữa còn ăn mặc lẳng lơ tới quyến rũ Lưu của tôi. Đồ đàn bà đê tiện không biết xấu hổ này! Kẻ thứ ba đáng ghét! Hôm nay tôi sẽ dạy cho cô biết cái gì gọi là không thể cướp người đàn ông của người khác!”
Nói xong, cô ta đã liền đặt túi xách sang một bên, vung mạnh cánh tay xông tới chỗ cô, dáng vẻ giống như muốn xé xác cô.
Đường Tinh Khanh không rõ vì sao cô ta lại mắng mình như vậy, cô đã sớm đoán được khi cô ta trong thấy dáng vẻ thực sự của mình, nhất định sẽ phát hỏa, hơn nữa còn mắng mình vài câu. Nhưng cô thật không ngờ, cô ta lại mắng cô là kẻ thứ ba.
Chuyện này cô không thể nhịn được. Lúc đầu cô ta nhào tới, cô cũng chỉ trốn tránh mà thôi, thế nhưng trước bàn của một thư kí nho nhỏ có thể có bao nhiêu không gian. Rất nhanh cô đã bị dồn tới góc chết, phía sau đều là tường, phía trước chỉ có Doãn Thu Ngọc hung ác.
Cô do dự trong chốc lát, chống trả bắt được cánh tay cô ta, tức giận trợn mắt nhìn cô ta, nói: “Cô nói lời này là có ý gì? Cái gì gọi là kẻ thứ ba? Tôi trở thành kẻ thứ ba từ lúc nào chứ?”
Cô kiêng kị nhất chính là bị người khác gọi như vậy, cô tự thấy mình rõ ràng trong sáng, cả người ngay thẳng không sợ bóng dáng xiêu vẹo, khinh thường nhất chính là làm loại chuyện người khác không thể thấy được này.
Đường Tinh Khanh cô cúi người làm kẻ thứ ba của người khác? Đừng nói đùa như vậy chứ.
Doãn Thu Ngọc tức đến mức hai mắt ửng đỏ, dáng vẻ dữ tợn. Thấy cô không cử động, cô tá liền dùng chân đá vào chân cô, gay gắt hét to: “Cô đừng giả vờ. Đừng cho rằng tôi không biết chuyện ở thành phố B cô đã quyến rũ chồng chưa cưới của tôi. Kẻ thứ ba đê tiện không biết xấu hổ này! Cố ý thừa dịp tôi không ở đó liền tán tỉnh người đàn ông của tôi, cô thật đáng ghê tởm! Phụt!”
Cô ta thực sự sử dụng cả chân lẫn miệng. Không chỉ dùng giày cao gót đá vào chân và đùi cô, mà còn nhổ nước bọt lên người cô. Cô ta dùng cách dung tục này để thể hiện sự chán ghét đối với cô.
Đường Tinh Khanh bị cô ta nhỏ nước bọt đến mức buồn nôn, sắc mặt cũng đều tối lại. Cô đột nhiên đẩy cô ta ra, lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm, tức giận nói: “Mọi chuyện đều phải có chứng cứ. Cô dựa vào cái gì mà nói tôi quyến rũ người đàn ông của cô?”
Thực ra cô càng muốn nói, rõ ràng chính Đông Phùng Lưu mới là người quyến rũ cô.
Lúc còn ở thành phố B cô cũng từng nghĩ qua. Anh mặt dày với cô như vậy nếu như bị cô ta biết được, chắc chắn cô ta sẽ không buông tha cho cô. Đồng thời cô cũng cảm thấy may mắn, ở thành phố B không có người quen nào cũng sẽ không có người nào nhận ra bọn họ.
Thế nhưng cô tuyệt đối không thể ngờ rằng, ngày này thực sự vẫn tới, hơn nữa còn tới nhanh như vậy, cô thật không biết phải làm sao. Nhưng cô cũng không muốn thừa nhận lời nói của cô ta, mọi chuyện căn bản không giống như cô ta nói, cô không hề quyến rũ Đông Phùng Lưu.
Sắc mặt cô ta âm u nhìn chằm chằm cô, bỗng nhiên cô ta cười lạnh, rồi nhặt tập hồ sơ vừa rồi ném vào người cô lên, ném vào mặt cô lần nữa.
Đường Tinh Khanh nghiêng người trốn tránh làm túi văn kiện thuận đà rơi xuống mặt đất, ảnh chụp bên trong cũng theo đó mà rơi ra.
Cô theo bản năng nhìn xuống dưới đất, mới trông thấy tấm ảnh mình bị anh ôm vào trong ngực, hơn nữa hai người còn dắt tay nhau không biết bị người ta chụp lén lúc nào. Những tấm ảnh này đều được chụp khi còn ở thành phố B, còn có một tấm được chụp gần nhất chính là cảnh cô và anh ăn cơm ở nhà hàng.
Nhìn qua những tấm hình này, sắc mặt cô lập tức trở nên trắng bệch, toàn thân đều cứng nhắc, đầu óc trống rỗng, không biết nên phản ứng thế nào.
Kỹ thuật chụp lén quả thật vô cùng tốt, mỗi góc độ đều có thể nhìn ra sự thân mật của hai người bọn họ. Ảnh chụp như vậy, cho dù là người nào nhìn thấy cũng sẽ hiểu lầm quan hệ của bọn họ.
Nhưng càng khiến toàn thân cô lạnh như băng chính là dáng vẻ của cô trong hình nhìn qua rất hưởng thụ, sao lại thế… Rõ ràng cô phải rất ghét bỏ mới đúng chứ.
Lúc này, đối mặt với sự tức giận của Doãn Thu Ngọc, cô thực sự đã hết đường chối cãi rồi. Cô phải phản bác sao đây, cô thật sự bị ép buộc không có cách nào sao?