Lúc này, đối mặt với sự tức giận của Doãn Thu Ngọc, cô thực sự đã hết đường chối cãi rồi. Cô phải phản bác sao đây, cô thật sự bị ép buộc không có cách nào sao?
Cô chỉ đành hờ hững cúi đầu xuống.
Trông thấy phản ứng của cô, cô ta bỗng nhiên cười lạnh, hung ác nói: “Hừ, đồ đàn bà đê tiện, bây giờ cô còn có cái gì để nói. Xem ra cô chính là loại phụ nữ không sạch sẽ, thủ đoạn như vậy, lại có thể bày ra ván cờ này ngay từ đầu, giành được sự tin tưởng của tôi, còn quyến rũ Lưu. Nói mau! Cô tiếp cận anh ấy có mục đích gì không thể để người khác biết không?”
“…”
Đường Tinh Khanh cắn chặt môi dưới, sắc mặt tái nhợt nói không nên lời. Lúc này tất cả cảm giác khó chịu cùng không còn cách nào ngẩng đầu nhìn người khác đều xông lên đầu. Trong tâm trí cô vẫn còn quanh quẩn vẻ mặt hưởng thụ ở tấm ảnh kia. Cô sâu sắc cảm thấy, mình đã bị chính bản thân phản bội…
Đối mặt với câu hỏi của cô ta, cô cũng không có lời nào để nói, thậm chí còn không thể phản bác lại dù chỉ là một câu.
Thấy cô cúi đầu không dám thừa nhận, Doãn Thu Ngọc càng tức giận hơn. Cô ta xông lên muốn cho cô thêm mấy cái tát nữa. Khi tay cô ta vừa mới chuẩn bị vung lên, lúc này đột nhiên có giọng nói truyền tới từ phòng làm việc, “Doãn Thu Ngọc, cô đang làm gì vậy?”
“Lưu!”
Động tác này của cô ta bị người khác quát to, cô ta quay đầu nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, vẻ mặt vốn dữ tợn chỉ trong chớp mắt đã trở nên tủi thân, vô cùng đáng thương. Hai mắt cô ta đỏ ửng tựa như bất cứ lúc nào nước mắt cũng có thể rơi xuống, vừa tội nghiệp lại dùng lời lẽ đúng đắn nói: “Lưu, em đang dạy dỗ người phụ nữ thừa dịp em không ở cạnh mà quyến rũ anh, đồ đàn bà đê tiện này quả thực không biết xấu hổ! Lại dám tán tỉnh đàn ông đã có vợ.”
Đông Phùng Lưu không nhanh không chậm đi tới, trông thấy Đường Tinh Khanh đang cúi đầu, dáng vẻ giống như đã chịu rất nhiều đả kích, còn có mấy tấm ảnh trên mặt đất. Tuy đứng ở xa, nhưng khi nghe thấy lời nói cùng với vẻ mặt hận không thể giết chết cô của cô ta, anh cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Anh bỗng dừng lại, duy trì khoảng cách vài bước với hai người, vẻ mặt lạnh lùng, mặt không thay đổi nói: “Cái này có gì tốt để tính toán, đến mức cô ầm ĩ đến tận công ty chứ?”
“Lưu!” Vốn dĩ cô ta muốn giả bộ mình vô cùng tổn thương cần được an ủi, nhưng lời nói của anh đã lập tức khiến cho cô ta lộ nguyên hình. Cô ta không dám tin trợn mắt nhìn anh, tức giận lớn tiếng kêu lên: “Lưu! Lời này của anh là có ý gì? Lẽ nào anh muốn bao che cho người phụ nữ đê tiện này?”
“Tôi không bao che cô ấy.” Phản ứng của anh rất bình tĩnh, nhìn về phía Đường Tinh Khanh đang không dám ngẩng đầu nhìn mình, lạnh nhạt nói: “Chẳng qua đây cũng không phải là chuyện đáng giá để cô làm loạn.”
“Đông Phùng Lưu!” Doãn Thu Ngọc giương mắt đờ đẫn đi về phía anh, khẽ lắc lư cánh tay anh.
Cô ta kêu lên: “Tại sao anh có thể nói như vậy chứ? Em chính là vợ chưa cưới của anh, vậy mà anh lại bảo em không cần để ý đến những kẻ thứ ba muốn quyến rũ anh? Rốt cuộc anh có coi em là vợ chưa cưới của anh không?”
“Đây là hai vấn đề khác nhau.” Anh bình tĩnh nhìn Doãn Thu Ngọc đang tức giận, thờ ơ nói: “Cô không nên ngu ngốc làm loạn ở chỗ này.”
“Em gây sự vô lý?” Anh lạnh nhạt tức giận nói khiến cô ta bật khóc, nước mắt cô ta ào ào chảy xuống, khóc sướt mướt, tủi thân nhìn anh, nói: “Anh còn nói em gây sự vô lý… Lưu… Chúng ta đã có sáu năm tình cảm, anh lại muốn em mặc kệ những người phụ nữ quyến rũ anh, còn nói em gây sự vô lý… Lưu, trước đây anh không thế này, anh nói đi, có phải anh đã con hồ ly tinh này câu mất hồn rồi không? Cho nên mới nói giúp cô ta như vậy, có phải không?”
“Đừng ồn ào nữa! Chuyện này, tôi sẽ cho cô một câu trả lời thích hợp.” Nói xong, anh đã nghĩ đến việc muốn hủy bỏ hôn ước.
“Anh còn hung dữ với em… Anh lại hung dữ với em! Hu hu hu… Em phải về nói với bố, nói anh ở bên ngoài có người khác, không còn yêu em nữa rồi…” Cô ta khóc lóc nói.
Dưới cái nhìn của cô ta, vẻ mặt không kiên nhẫn của anh chính là phản ứng không hài lòng với cô ta, đồng thời trong lòng càng thêm hận Đường Tinh Khanh, lòng anh nhất định đã bị cô ta chiếm được, nếu không anh sẽ không đối xử với cô ta thế này.
Nhiều năm như vậy, không phải chưa từng xuất hiện chuyện xấu của anh với phụ nữ, nhưng Đông Phùng Lưu đều để cô ta tùy ý xử lý, một câu cũng không nói. Vậy mà bây giờ anh không những nhúng tay vào mà còn hung dữ với cô ta.
Anh bao che cho Đường Tinh Khanh khiến cô ta càng thêm hận cô.
“…” Cô không nói được lời nào, chỉ nắm chặt tay lại, dùng sức cắn chặt môi dưới, sắc mặt tái nhợt không có một tia máu.
Nghe những lời cô ta nói, Đông Phùng Lưu cũng sa sầm mặt, anh nhíu mày, lẳng lặng nhìn về phía Doãn Thu Ngọc đang đứng ở nơi đó khóc sướt mướt, “Doãn Thu Ngọc, đừng lấy bố cô ra uy hiếp tôi, tôi sẽ không quan tâm đâu.”
Sắc mặt anh nặng nề đến đáng sợ, ánh mắt lạnh lùng như băng nhìn cô ta, “Nếu như cô muốn mau chóng kết thúc hôn ước của chúng ta, vậy thì tốt quá, tôi cũng đang có ý đó.”
“Anh…” Lời nói của anh lạnh đến thấu xương khiến toàn thân cô ta không nhịn được mà khẽ run, cô ta cũng không kịp khóc, liền vội vàng tiến lên nắm chặt tay anh, lắc đầu liên tục, giọng nói mang theo cầu xin: “Đừng… Lưu, em biết lỗi rồi, sau này em sẽ không bao giờ lấy bố ra uy hiếp anh nữa, anh đừng nóng giận, em không dám nữa đâu…”
Anh lạnh lùng hừ mạnh, lần này không hất tay cô ta ra nữa, nhưng sắc mặt vẫn khó coi như trước, lạnh lùng nói: “Cô về nhà trước đi, chuyện lần này tôi sẽ cho cô một câu trả lời.”
“Nhưng…” Thấy anh muốn đuổi mình đi, tâm trạng cô ta lập tức luống cuống, không cam lòng trừng mắt nhìn Đường Tinh Khanh, lại dùng ánh mắt đáng thương buồn bã nhìn anh, nói: “Nhưng người phụ nữ này muốn quyến rũ anh…”
“Cô ấy không quyến rũ tôi, chuyện ảnh chụp lần này… chỉ là hiểu lầm.” Giọng nói của anh có chút không kiên nhẫn.
Cảm thấy anh không vui vẻ, cô ta há miệng, nhưng cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm lại.
Biết anh đang tức giận, cô ta cũng không dám nói thêm gì nữa, rất sợ anh không vui rồi hủy bỏ hôn ước của hai người bọn họ.
Cô ta đã phải cố gắng sáu năm, không muốn thất bại chỉ vì một người phụ nữ không có tư cách để đấu tranh như vậy.
Chẳng qua chỉ là trông thấy dáng người lả lướt tinh tế cùng gương mặt xinh đẹp của cô, cô ta vẫn có chút ghen tỵ, cộng thêm việc hôm nay Đông Phùng Lưu đứng ra nói chuyện giúp cô ta, càng khiến cô ta thêm thù hằn cô.
Câu nói hiểu lầm này chỉ dùng đẻ lừa gạt trẻ con, cô ta căn bản cũng sẽ không tin. Cô ta cũng không phải là không có mắt, trong ảnh đó bọn họ thân mật như vậy, sao có thể là hiểu lầm chứ? Đặc biệt là biểu cảm trên mặt người phụ nữ kia, muốn người khác không tin cũng khó.
Cô ta oán hận suy nghĩ trong lòng: Đường Tinh Khanh, cô chờ đó, tôi nhất định sẽ không tha cho cô.