Trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Đường Ngũ Tuấn là con trai của Đường Tinh Khanh và Nam Cường Thịnh, Đường Ngũ Tuấn là con trai của Đường Tinh Khanh và Nam Cường Thịnh...
Hai người bọn họ ở bên nhau từ lúc nào!
Thảo nào Đường Tinh Khanh nói Nam Cường Thịnh là người tốt, thảo nào Đường Tinh Khanh không ngại chuyện Nam Cường Thịnh là bạn thân của Đông Phùng Lưu, thì ra giữa bọn họ là kiểu quan hệ này! Đã như vậy, vì sao Đường Tinh Khanh không nói sớm cho cô ấy biết ngọn nguồn mọi chuyện chứ? Vừa nghĩ tới Nam Cường Thịnh và Đường Tinh Khanh có quan hệ yêu đương, hơn nữa bọn họ còn có một cậu con trai lớn như vậy, Phương Minh hơi khó chấp nhận được.
Thậm chí, trong lòng đang mơ hồ đau.
Nam Cường Thịnh vẫn lẳng lặng đứng xem tình hình ở đây, thấy sắc mặt Phương Minh không ổn lắm, anh ta không yên tâm bước đến giải thích: “Xin lỗi... Trước vẫn chưa nói cho cô biết, thực ra Đường Ngũ Tuấn chính là con trai của Đường Tinh Khanh, nên tôi không nói với cô, đó cũng là vì có nỗi khổ tâm...”
Lời Nam Cường Thịnh nói quả nhiên đã biến tướng thành việc thừa nhận quan hệ giữa anh ta và Đường Tinh Khanh trong mắt Phương Minh, sắc mặt Phương Minh hơi khó chịu, cô ấy buông cánh tay đè lên vai Đường Ngũ Tuấn, dùng ánh nhìn đau thương để nhìn Nam Cường Thịnh, khó khăn hỏi: “Các người... rốt cuộc đã bắt đầu từ khi nào?”
“Cô nói gì?” Vẻ mặt Phương Minh trông rất tổn thương, còn cả lời cô ấy nói nữa, khiến đầu óc Nam Cường Thịnh nhất thời chưa hiểu được.
Có phải anh ta chưa tỉnh rượu không, nên mới không thể nào hiểu được Phương Minh đang nói gì.
Phương Minh trông khó coi đến mức tái mét, cô ấy nói với vẻ gian nan: “Tôi đang hỏi... anh, anh và Đường Tinh Khanh... bắt đầu… từ lúc nào?”
“...”
Nghe Phương Minh nói xong, lại đổi thành Nam Cường Thịnh biến sắc, Đường Ngũ Tuấn ở bên cạnh nghe thấy thì lại càng không nhịn được nén cười.
Hai người dường như cùng lúc suy nghĩ trong lòng, trí tưởng tượng của Phương Minh phải lớn tới mức nào mới có thể hiểu lầm Nam Cường Thịnh và Đường Tinh Khanh có quan hệ đó.
Nam Cường Thịnh đương nhiên không thể cứ để Phương Minh hiểu lầm như vậy, sắc mặt anh ta hơi mất tự nhiên bảo: “Khụ khụ, à cái gì nhỉ... Tôi với Tinh Khanh không phải kiểu quan hệ như cô nghĩ đâu, Đường Ngũ Tuấn là con trai của Tinh Khanh, nhưng không phải con của tôi.”
“Á!” Một lời như thức tỉnh người trong mộng, Phương Minh biến sắc, cô ấy trừng mắt với Nam Cường Thịnh nói vẻ khó tin: “Ý anh nói, Đường Ngũ Tuấn không phải con trai của anh và Đường Tinh Khanh?”
“Không phải...” Vừa nói xong, Nam Cường Thịnh cũng muốn tự phì cười, Phương Minh này cũng thật đáng yêu, thế mà lại ghép anh ta với Đường Tinh Khanh vào với nhau.
“Không phải à...” Ý thức được chính mình hiểu lầm, sắc mặt Phương Minh vô cùng xấu hổ.
Theo bản năng cô ấy muốn cúi đầu nhận sai, nhưng tựa như nghĩ tới chuyện gì đó, bỗng nhiên cô ấy ngẩng đầu, “vụt” một tiếng đứng lên, giơ tay đập mạnh về phía Nam Cường Thịnh, vẻ mặt tức giận nhìn anh ta chằm chằm cả giận nói: “Không phải thì sao anh không giải thích rõ cho tôi sớm một chút, thấy tôi xấu mặt rất vui đúng không? Có phải rất vui không?”
Nói rồi, Phương Minh lại đẩy mạnh Nam Cường Thịnh một cái.
Nam Cường Thịnh bị cô ấy liên tục đẩy lùi về phía sau, cuối cùng anh ta hơi không chống đỡ nổi bèn giơ tay đầu hàng nói: “Được rồi được rồi, bà cô của tôi ơi, là tôi sai, tôi hẳn phải nói sớm cho cô biết một chút, xin cô bớt giận, đừng đánh tôi nữa.”
“Nói dễ nghe nhỉ, đâu phải anh mất mặt đâu!” Phương Minh căn bản không định bỏ qua cho anh ta, tiếp tục đẩy anh ta và nói với vẻ tức giận.
Cuối cùng Nam Cường Thịnh bị Phương Minh đẩy đến mức không còn đường lùi, đột nhiên anh ta vươn một tay nắm tay Phương Minh, trong giọng nói có vẻ kiềm nén: “Được rồi! Đừng ầm ĩ nữa!”
Nam Cường Thịnh vẫn thể hiện ra vẻ nho nhã lịch sự lại rất dịu dàng với Phương Minh, giờ anh ta đột nhiên hung dữ lên, lại khiến Phương Minh hơi khó thích ứng.
Có vài người chính là như vậy, có đôi khi bạn tốt với cô ấy, cô ấy còn không cảm ơn, nhưng chỉ cần bạn hung dữ với cô ấy, cô ấy sẽ ngoan ngoãn yên ổn nghe lời. Vừa hay, Phương Minh chính là người như vậy.
Vì vậy lúc Nam Cường Thịnh hung dữ với cô ấy, Phương Minh sững sờ ngẩn ra, sau đó ngoan ngoãn im lặng.
Phương Minh rốt cuộc không còn ầm ĩ nữa, Nam Cường Thịnh thở phào một hơi, anh ta nói với Đường Ngũ Tuấn đang đứng tại chỗ với vẻ mông lung: “Ngũ Tuấn, cháu về phòng đánh răng rửa mặt thay quần áo trước đi, chờ lát nữa chú dẫn cháu ra ngoài ăn.”
“Được ạ.” Nhận thấy bầu không khí có vẻ không ổn, Đường Ngũ Tuấn đã muốn bỏ chạy lấy người lâu rồi, lời Nam Cường Thịnh nói vừa hay tạo cho thằng bé một cơ hội để rời đi.
Đường Ngũ Tuấn đi rồi, Nam Cường Thịnh nói với Phương Minh vẫn đang sững sờ rằng: “Cô về phòng sửa soạn lại mình chút đi.”
“Được...” Phương Minh đáp trong vô thức, cơ thể cũng quay đi theo, nhưng vừa dứt lời, Phương Minh chợt phản ứng ra chuyện này không đúng!
Sao cô ấy lại phải nghe lời Nam Cường Thịnh nói? Hơn nữa bây giờ vấn đề quan trọng nhất chẳng lẽ không phải là sao Đường Ngũ Tuấn lại xuất hiện ở đây sao?
Nghĩ đến lời Đường Tinh Khanh nói còn chưa tìm được con, còn cả chuyện Nam Cường Thịnh rõ ràng biết sự việc, lại không nói cho Đường Tinh Khanh biết, vậy là sao?
Phương Minh đột nhiên xoay người nhìn chằm chằm vào Nam Cường Thịnh, hỏi với giọng không thiện cảm: “Không đúng, anh đừng hòng định cứ thế lừa tôi! Thành thật nói cho tôi biết, con trai Đường Tinh Khanh tại sao lại ở chỗ anh, chẳng phải nói Đường Tinh Khanh là bạn của anh sao, vì sao anh không nói cho cô ấy biết?”
“Phương Minh...” Nam Cường Thịnh vừa áy náy lại vừa bất đắc dĩ trong lòng, anh ta không biết có nên nói sự thật cho Phương Minh không, nghĩ một hồi, Nam Cường Thịnh không thể làm gì khác hơn là nói khác đi: “Tôi làm như vậy là có nỗi khổ tâm của riêng tôi, sở dĩ tôi không nói cho Đường Tinh Khanh biết, là vì... tôi không muốn để cô ấy trở lại nước Mỹ, muốn cô ấy ở lại trong nước, chỉ cần cô ấy không tìm được con trai thì cô ấy sẽ không đi.”
“Thật chỉ là vì thế thôi sao?” Phương Minh căn bản không tin lời anh ta nói, ánh mắt của cô ấy rất nhạy bén, hỏi dồn: “Anh dám nói anh không có lòng dạ gì khác không? Anh làm như vậy không có mục đích không thể cho người biết sao?”
Nam Cường Thịnh chỉ là bạn thông thường của Đường Tinh Khanh, dựa vào đâu mà anh ta được quyết định Đường Tinh Khanh sẽ đi hay ở, ngay cả người bạn thân bao năm như cô đây cũng không có tư cách đó, Nam Cường Thịnh dựa vào cái gì chứ?
Cho nên Phương Minh căn bản không tin lời anh ta nói, bằng trực giác của phụ nữ, Nam Cường Thịnh nhất định có mục đích gì khác, khéo chừng... anh ta thầm mến Đường Tinh Khanh, cho nên mới không chịu để cô tìm được con trai ấy.
Nghĩ tới đây, Phương Minh càng khó chịu, trong lòng khó chịu như muốn bùng nổ vậy.
Nghe thấy Phương Minh truy hỏi, Nam Cường Thịnh cau mày, trong lòng xoắn xuýt, không sai, anh ta quả thực có mục đích khác, nhưng mục đích kia, anh ta không thể nói cho Phương Minh biết, với thái độ phản cảm trước đây của Phương Minh với anh ta mà nói, ước chừng thái độ với Đông Phùng Lưu cũng không khá hơn chút nào.
Nam Cường Thịnh càng không thể xác định, Phương Minh có tán thành với suy nghĩ của mình không.
Thấy Nam Cường Thịnh không nói lời nào, Phương Minh càng tức giận, cô ấy tiến lên đẩy Nam Cường Thịnh một cái, hét to: “Có phải bị nói trúng rồi không! Không dám lên tiếng nữa có phải không? Nam Cường Thịnh đồ hèn nhát nhà anh, anh có bản lĩnh giấu con trai của người khác, thì anh phải có bản lĩnh thừa nhận chứ! Anh cái tên khốn nạn này!”