“...” Nam Cường Thịnh mím chặt môi, anh ta đang giãy giụa lần cuối.
Anh ta có nên tin tưởng Phương Minh hay không, trong lòng có một tiếng nói bảo với anh ta, không thể nói, tuyệt đối không thể nói! Nhưng về tình cảm, lại có một tiếng nói bảo anh ta rằng, nói đi, Phương Minh là cô gái tốt, anh ta không nên giấu giếm gì cô ấy.
Phương Minh thấy Nam Cường Thịnh bị mình thúc đẩy như thế mà vẫn không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ yên lặng cúi đầu, không nói được một lời, không dám liếc nhìn cô ấy một cái.
Phương Minh cho rằng Nam Cường Thịnh không nói lời nào như vậy coi như thầm chấp nhận, trong lòng giận dữ. Cô ấy dùng sức đẩy Nam Cường Thịnh lên tường, quát Nam Cường Thịnh: “Tôi chửi anh đồ hèn nhát anh cũng không có phản ứng sao? Anh có phải là đàn ông không hả? Tôn nghiêm của đàn ông đều bị anh ăn hết rồi à? Nói mau đi! Nếu anh không nói, tôi sẽ nói cho Đường Tinh Khanh luôn bây giờ rằng, con trai của cô ấy đang ở chỗ của anh!”
“Được rồi, tôi nói...” Dưới sự ép bức của Phương Minh, Nam Cường Thịnh đầy khó xử cuối cùng vẫn quyết tâm, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Phương Minh, vẻ mặt trầm trọng nói rằng: “Nhưng cô phải đồng ý với tôi, sau khi cô nghe thấy lời giải thích của tôi, có thể đừng kích động, đồng thời không nói chuyện này cho bất cứ ai không?”
“Ít nói nhảm! Mau nói!” Phương Minh nguýt anh ta một cái, nói giọng không chút tốt đẹp.
“Cô đồng ý với tôi trước đã.” Nam Cường Thịnh trông rất nghiêm túc, dường như chuyện này thực sự rất quan trọng.
Thấy vậy, Phương Minh cũng ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, một bên là bạn thân tốt nhiều năm của mình, một bên là sự thật, xem xét chắc chắn xong, Phương Minh miễn cưỡng nói: “Đồng ý thì có thể đồng ý với anh, nhưng anh phải nói cho tôi biết lý do, nếu không... tôi sẽ không đồng ý với anh!”
Nam Cường Thịnh suy nghĩ một chút, nói: “Lý do chính là, tôi làm tất cả cũng là vì để Đường Tinh Khanh tiếp tục ở lại trong nước, nói chung, tôi sẽ không hại cô ấy đâu.”
“Được rồi! Đừng úp úp mở mở như đàn bà nữa, nhanh nói rõ toàn bộ sự việc cho tôi!” Phương Minh trông có vẻ rất không nhịn nổi mà kéo Nam Cường Thịnh đến ghế sofa, tự mình cô ấy cũng ngồi bên cạnh Nam Cường Thịnh, vẻ mặt nghiêm túc theo dõi anh ta.
Thấy vậy, Nam Cường Thịnh coi như cô ấy đã đồng ý rồi, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ gật đầu. Không ngờ cuối cùng, anh ta vẫn bại bởi tình cảm của mình, tình nguyện tin tưởng Phương Minh. Hơn nữa, anh ta cũng không muốn lừa dối cô bé này.
Đè nén cảm xúc xuống, sửa sang lại suy nghĩ, Nam Cường Thịnh mới nhìn thẳng vào mắt Phương Minh, nghiêm túc nói rằng: “Về việc tại sao lại để Đường Ngũ Tuấn ở lại nhà tôi, mà không chịu nói cho Đường Tinh Khanh biết, tôi đã nói với cô rồi, hơn nữa cũng là sự thật, tôi không lừa cô.”
“Đừng nói nhảm! Nói vào ý chính!”
“Ý chính chính là, tôi muốn để Đường Tinh Khanh và Đông Phùng Lưu giải thích rõ hiểu lầm giữa hai người bọn họ, tôi đã chứng kiến diễn biến tình cảm của bọn họ, nên tôi biết giữa bọn họ có bao nhiêu hiểu lầm, mới dẫn đến việc bọn họ quyết liệt như vậy. Vì muốn tốt cho hai người bọn họ, tôi phải giấu Đường Tinh Khanh chuyện con trai của cô ấy ở chỗ này của tôi, sau đó tạo cơ hội cho hai người bọn họ giải thích rõ với nhau.” Nam Cường Thịnh nói đầy khảng khái.
Sau khi nghe xong, vẻ mặt Phương Minh đầy kích động “phụt” một tiếng, cô ấy không đồng ý mà nói: “Điều anh nói đều là chó má! Cái gì mà hóa giải hiểu lầm? Đông Phùng Lưu giết chết bố của Đường Tinh Khanh, chuyện này chẳng lẽ gọi là hiểu lầm sao? Huống chi, Đông Phùng Lưu giờ đã mất trí nhớ, anh lấy gì để anh ta giải thích?”
Nam Cường Thịnh tỏ vẻ nhức đầu đỡ trán, bất đắc dĩ nói rằng: “Không phải đã đồng ý với tôi là không kích động sao?”
“Đây căn bản là hai chuyện khác nhau có được không? Nếu như anh gặp phải chuyện có rắm phải nhịn này, anh có tức giận không? Huống chi đối tượng còn là bạn thân nhiều năm của anh?” Phương Minh kích động lên, cô ấy trừng mắt với Nam Cường Thịnh, khuôn mặt phẫn nộ.
“Cô đừng như vậy...” Nam Cường Thịnh nỗ lực để cô ấy tỉnh táo lại, sắp xếp lời nói một chút rồi tiếp tục nói: “Tôi cũng biết giờ Lưu đang mất trí nhớ, nhưng cái cần chính là cục diện như bây giờ, trong tình trạng mất trí nhớ quen biết lại Đường Tinh Khanh từ đầu, có ấn tượng tốt với cô ấy. Dù cho về sau có một ngày cậu ấy khôi phục trí nhớ, cũng không trở thành quá không vui với Đường Tinh Khanh, ít nhất... còn có tình cảm của hai người, không phải sao?”
“Anh lấy gì mà cam đoan, Đông Phùng Lưu khôi phục ký ức rồi sẽ tiếp tục đối tốt với Đường Tinh Khanh? Huống chi, anh ta dựa vào cái gì mà không vui với Đường Tinh Khanh? Rõ ràng là anh ta có lỗi với Đường Tinh Khanh có được không?” Phương Minh vẫn nói với vẻ tức giận bất bình như trước.
Nghe thấy lời Phương Minh nói, trong lòng Nam Cường Thịnh cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, anh ta phải nói rõ với cô như thế nào đây, năm đó Đông Phùng Lưu vì Đường Tinh Khanh mà suýt chết. Mặc dù Đông Phùng Lưu có chỗ có lỗi với Đường Tinh Khanh, nhưng anh ta tin Đường Tinh Khanh chỉ cần có thể cho Đông Phùng Lưu cơ hội bù đắp, chuyện đã qua hết thảy có thể không cần truy xét.
Cho nên anh ta mới nói, bây giờ là cơ hội tốt nhất, một người mất trí nhớ, có thể làm lại lần nữa, một người biết anh mất trí nhớ, sẽ dùng thái độ khác đối xử với anh.
Từ tận đáy lòng Nam Cường Thịnh hy vọng Đông Phùng Lưu và Đường Tinh Khanh có thể hòa hợp lại, trên thế giới cần gì phải tăng thêm nhiều oán hận như vậy, người sống vốn đã không dễ dàng, tội gì phải khiến mình sống mệt mỏi như vậy. Anh ta đồng thời là bạn tốt của hai người trong cuộc, thật sự hy vọng các bạn của anh ta có thể được sống hạnh phúc.
Nhưng tất cả điều này Phương Minh đều không hiểu, với tâm trạng Phương Minh bây giờ, anh ta lại không thể giải thích rõ trong vài câu được, trong lúc nhất thời, Nam Cường Thịnh bó tay toàn tập.
Nghĩ một hồi, Nam Cường Thịnh quyết định cũng phải nói chuyện rõ ràng với Phương Minh, sở dĩ anh ta nói cho Phương Minh biết việc này, chính vì hy vọng có người có thể đứng cạnh mình hỗ trợ cho mình nhiều hơn.
Nam Cường Thịnh cau mày, dần dần bình ổn lại tâm trạng bất đắc dĩ của mình, anh ta suy nghĩ tỉ mỉ một chút, giờ điều quan trọng nhất là phải xóa bỏ hiểu lầm của Phương Minh đối với Đông Phùng Lưu.
Anh ta nghiêm túc nhìn Phương Minh, nói rằng:”Phương Minh, tôi có thể giải thích với cô, nhưng trước hết cô phải tỉnh táo lại đã, chúng ta mới có thể tiếp tục thảo luận tiếp, được không?”
“Còn muốn giải thích gì nữa? Lời anh nói đã đủ rõ ràng rồi, không hổ là bạn của nhau, đàn ông các người không có ai là người tốt cả! Tùy tiện đùa giỡn phụ nữ, muốn giẫm đạp như thế nào thì giẫm đạp như thế đó! Căn bản không suy nghĩ đến cảm nhận của người khác!”
Lời Phương Minh nói rất tuyệt tình, cô ấy lạnh mặt nói: “Năm đó khi Đường Tinh Khanh bị Đông Phùng Lưu bắt nạt và chịu đủ hành hạ, anh đang làm gì? Lúc con của cô ấy sắp bị Đông Phùng Lưu phá đi, anh đang làm gì? Lúc bố của Đường Tinh Khanh bị Đông Phùng Lưu hại chết, anh đang làm gì? Bây giờ anh nói với tôi muốn hóa giải hiểu lầm giữa bọn họ, có phải là buồn cười lắm không? Kẻ bị người ta sỉ nhục không phải anh, kẻ bị người ta giết chết người thân không phải anh, dựa vào đâu mà anh có quyền quyết định thay Đường Tinh Khanh hả?”
“Đúng là nói thì dễ lắm!”
Từng lời từng chữ Phương Minh đều đâm vào đúng chỗ, nói đến mức Nam Cường Thịnh không còn sức phản công.