Đường Tinh Khanh bị ý nghĩ của mình thuyết phục, đây chắc chắn là cách hay! Đấu với Đông Phùng Lưu thì nên đi đường vòng để đánh bại anh ta!
Nghĩ đến đây, Đường Tinh Khanh mỉm cười, sau đó cầm hợp đồng trước mặt lên dứt khoát nói: “Được, tôi kí, Xin hỏi kí ở chỗ nào?”
Đường Tinh Khanh đột nhiên lại nghe lời làm cho Đông Phùng Lưu có chút bất ngờ, anh nhướn đôi lông mày nhưng rất nhanh lại giãn ra, cho dù Đường Tinh Khanh có âm mưu quỷ kế gì đi chăng nữa thì cô ấy cũng không thoát ra khỏi lòng bàn tay của anh.
Đông Phùng Lưu tự tin đáp: “Chính là phần đề chữ cuối cùng của bản hợp đồng, viết đi.”
“Được.” Đường Tinh Khanh cười với Đông Phùng Lưu, dứt khoát viết tên của mình ở chỗ trống cuối của bản hợp đồng.”
Đợi sau khi nét cuối cùng được viết xong, trận sóng gió vì bản hợp đồng giờ đây đã chấm dứt, cho dù mỗi người đều có mưu tính của riêng mình. Nhưng đây là do Đường Tinh Khanh chạy trốn và cũng vì dự án của công ty nên mới có hợp đồng tranh chấp giữa hai người, cuối cùng cũng kí rồi.
Có một vài việc cũng lặng lẽ thay đổi, kí hợp đồng này, Đường Tinh Khanh giống như kí khế ước bán thân, cho dù cô không thừa nhận nhưng có rất nhiều việc cô không thế cứ ương ngạnh như thế nữa.
Cứ như thế…
Sau khi cô kí hợp đồng, Đông Phùng Lưu lại đè cô dưới thân, lần này, Đông Phùng Lưu không thô bạo mà đã dịu dàng hơn, lúc mới bắt đầu Đường Tinh Khanh cũng cứng đờ, sau cũng dần dần thuận theo.
Kết quả…. Đông Phùng Lưu cuối cùng vẫn dừng lại.
Đường Tinh Khanh cười chế giếu nói: “Tổng tài Đông Phùng, có lẽ nào anh có vấn đề? Mỗi lần đều vào lúc quan trọng thì dừng lại.”
“Im miệng!” Đông Phùng Lưu lườm cô một cái, trong lời nói mang chút chịu đựng: “Nếu cô không muốn bị tôi nuốt sống thì tốt nhất là im miệng, nếu không thì tôi sẽ để cô thử xem tôi rốt cục có làm được không!”
Phản ứng của Đông Phùng Lưu khiến cho Đường Tinh Khanh bật cười, từ sau khi gặp lại, Đông Phùng Lưu thật sự chưa động đến cô, có lẽ nào là do lần tai nạn đó, phần dưới của anh ta có vấn đề rồi sao?
Cái này cũng có thể lắm, Đường Tinh Khanh càng cười nắc nẻ, nhưng cô không thể hiện ra mặt, chỉ có thể nén trong lòng, kìm nén đến mức làm hai má cô đỏ ửng.
Nhìn thấy bộ dạng của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu tức đến mức như ngực sắp nổ tung, con mèo hoang nhỏ này, nếu anh không phải người nói được làm được, nên sớm đã quên sạch lời hứa đó, làm gì còn quan tâm đến tâm trạng của cô như thế nào.
Nhưng Đường Tinh Khanh lại nghi ngờ anh như vậy, lại còn nghi ngờ anh không đủ MAN, điều này đã động đến lòng tự tôn của Đông Phùng Lưu.
Không chút do dự, Đông Phùng Lưu đột nhiêu đưa tay ra nắm tay Đường Tinh Khanh, giây tiếp theo, anh kéo tay cô đặt vào phần dưới của mình, để cô cảm nhận một chút bản thân mình có thật sự có vấn đề không!
Đường Tinh Khanh vốn dĩ còn nhịn cười, hành động bất ngờ của Đông Phùng Lưu dọa cô một phen, đặc biệt là sờ vào vật cứng nóng trong tay, Đường Tinh Khanh như bị dội nước sôi vậy, vội vàng rụt tay lại.
Nhưng Đông Phùng Lưu giữ chặt tay cô, không để cô có cơ hội thu tay lại.
Vât cứng trong tay cô do cô sờ nên càng trở nên cứng hơn, tay của Dương Tinh Khanh sắp không nắm được rồi, mặt đỏ tía tai, Đường Tinh Khanh thét lên: “Đông Phùng Lưu…”
Đông Phùng Lưu không ngờ tay Đường TInh Khanh nhỏ như vậy, hầu như không thể giữ tay nổi, hơi thở trở nên có chút nặng nề, Đông Phùng Lưu đưa mặt sát gần tai cô, hơi thở nóng ấm nhẹ giọng nói với cô: “Cô bây giờ còn nghi ngờ năng lực của tôi không?”
“Không… Không dám nữa….” tại bị hơi thở nóng phả vào cảm nhột nhột, ngay cả Đường Tinh Khanh suýt nữa cũng không trụ nổi nữa, tim cô đập mạnh, trong người đang có gì đó đang cuộn trào.
Thật ra không chỉ Đông Phùng Lưu đến ngay cả Đường Tinh Khanh sau khi bị anh ta trêu cũng có chút không hài lòng, cô cũng là người phụ nữ bình thường sau khi bị người ta trêu ghẹo lại không được thỏa mãn, có lúc ngay cả bản thân cô cũng sắp bị giày vò đến điên rồi!
Nhưng là cô không cam tâm, cô không muốn làm chuyện đó với Đông Phùng Lưu, bình thường cô bị Đông Phùng Lưu sờ mó đã là khoan nhượng lắm rồi, nếu xảy ra quan hệ với anh ta thì Đường Tinh Khanh không thể tha thứ cho bản thân mình!
May là Đông Phùng Lưu không cưỡng bức cô, điều này cũng khiến cho Đường Tinh Khanh yên tâm nhất, nghĩ đến đây, Đường Tinh Khanh không thể cười nhạo khả năng của anh ta.
“Tôi sai rồi, anh khoan dung rộng lương, tha cho tôi đi…” Đường Tinh Khanh giọng nhỏ nhẹ, trong ngữ khí mang giọng nghẹn ngào và xin tha thứ.
Vật cưng trong tay có vẻ như rất hung phấn, ngón tay cô dơ ra không dám động bừa, sợ Đông Phùng Lưu không nắm chặt cô, làm cô ngã.
Nghe Đường Tinh Khanh đảm bảo thì Đông Phùng Lưu mới chằm chằm nhìn cô, để lại dấu vết trên môi cô, sau đó nhìn vào mắt cô giọng khàn khàn nói: “hay là… cô giúp tôi giải quyết đi…”
“Hừ” một tiếng, Đường Tinh Khanh mặt càng đỏ, Đông Phùng Lưu rốt cục anh ta đang nói gì!
Có lẽ nào muốn cô tự tay giúp anh ta cái đấy? cái việc vô liêm xỉ như này chi bằng giết cô luôn cho xong!
Dường như đoán được ra suy nghĩ của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu hà hơi vào mặt cô, sau đó kéo tay Đường Tinh Khanh ra, nh và cô giữ một khoảng cách nhất định.
Đông Phùng Lưu cười nhẹ, ngữ khí có chút thất vọng: “Thôi bỏ đi, tôi biết cô sẽ không làm thế nếu tôi không yêu cầu?
Đang nói, Đông Phùng Lưu đứng dậy đi ra khỏi sô pha, nhìn bóng lưng có chút thất vọng.
Đây… đang yên đang lành lại diễn bi kịch gì đây?
Đường Tinh Kha bị ánh mắt thất vọng của Đông Phùng Lưu làm rung động, lời nói của anh ta là có ý gì, cũng không phải lỗi của một mình cô, là anh ta chủ động khơi mào, cuối cùng lại đổ tội lên đầu cô.
Tuy Đường Tinh Khanh có chút bất mãn nhưng nhìn bóng lưng của anh cô không nhịn được cứ muốn nói lời để giữ anh lại.
Đường Tinh Khanh cắn môi ấm ức, cô có chết cũng không để lời nói đó phát ra khỏi miệng, đây chắc là Đông Phùng Lưu cố tình diễn cho cô thấy sao? Hơn nữa, việc mà vô liêm sỉ như vậy… cô còn lâu mới làm.
Đông Phùng Lưu có phải đi giải quyết không thì cô không biết, Đường Tinh Khanh chỉ biết mình ngẩn người trên sô pha khá lâu, đến lúc cô định thần lại đã thấy Đông Phùng Lưu đã ngồi ở bàn làm việc nhìn máy tính, hình như đang làm việc.
Đường Tinh Khanh điều chỉnh lại suy nghỉ, chỉnh lại quần áo cho gọn gang, sau đó đứng dậy nói với Đông Phùng Lưu: “tôi phải về công ty đây, sếp tôi còn đợi tin của tôi.”