Nói rồi, Đường Tinh Khanh tự mình đi về phía cửa, chưa kịp mở cửa, Đông Phùng Lưu đã rời mắt khỏi máy tính, giọng điệu mang đầy vẻ giễu cợt: “Đi? Em quên mất hợp đồng em vừa mới ký rồi à? Hửm?”
“Hợp đồng làm sao?” Câu nói của Đông Phùng Lưu khiến Đường Tinh Khanh ngừng lại một lát, cô quay đầu, chẳng hiểu ra sao, đành đem hết tất cả những gì mình hiểu nói cho Đông Phùng Lưu: “Trên hợp đồng chỉ viết tôi không được rời khỏi anh, chứ không hề hạn chế tôi muốn đi đâu nhỉ?”
“Chính là không được rời khỏi anh.” Hai tay Đông Phùng Lưu chống lên bàn, nheo mắt nhìn về phía Đường Tinh Khanh, nói: “Hành động bây giờ của em không phải rời khỏi anh thì là gì? Lẽ nào em muốn làm trái với hợp đồng?”
Nghe Đông Phùng Lưu nói, Đường Tinh Khanh hoàn toàn hoảng sợ, chẳng lẽ ý của Đông Phùng Lưu là muốn cô luôn luôn phải ở bên cạnh anh, không được đi đâu hết? Dù cho là một khắc rời khỏi cũng tính là làm trái với hợp đồng?
Đây chẳng phải là quá không có nhân quyền rồi à?
Sau khi Đường Tinh Khanh hiểu được ý của Đông Phùng Lưu, cô trợn mắt há hốc miệng, phẫn nộ nhìn Đông Phùng Lưu: “Anh cũng bá đạo quá rồi đấy, lẽ nào tôi đi làm cũng không được?”
“Đi làm? Em làm gì chứ? Anh đã cho phép em thôi việc rồi à?” Mặt Đông Phùng Lưu lạnh như băng, anh đứng dậy, giọng tức giận: “Em tự tiện thôi việc, anh còn chưa tính sổ đâu, bây giờ em còn hùng hổ muốn chống lại anh? Lại còn dám đến công ty khác làm việc. Đường Tinh Khanh, xem ra em ăn phải gan hùm rồi đúng không?”
“Tôi…tôi…” Đường Tinh Khanh bị Đông Phùng Lưu chặn họng, đến một câu hoàn chỉnh cũng không thốt ra được, cứ “tôi…tôi” cả nửa ngày. Cô mở trừng mắt giận dữ nhìn Đông Phùng Lưu: “Tuy nói là như vậy, nhưng trong chuyện này anh cũng có phần không đúng, nếu không phải anh thường hay làm những chuyện khó hiểu với tôi, thì tôi có bỏ chạy không?”
Nghe Đường Tinh Khanh nói, Đông Phùng Lưu lại không hề cho là đúng, nói: “Nếu em đã để ý như vậy, đồng ý yêu cầu của anh sớm một chút không phải là tốt hơn sao, dù cho em có giãy giụa phản kháng thế nào, tâm ý của anh cũng sẽ không bao giờ thay đổi.”
Đường Tinh Khanh trợn mắt giận dữ, lồng ngực phập phồng, phẫn nộ nói: “Đông Phùng Lưu, tốt xấu gì tôi cũng là một con người, không phải một con thú cưng được nuôi trong lồng của anh. Anh cứ ép tôi ở bên cạnh anh, như vậy vui lắm à?”
“Vậy thì có sao?” Đông Phùng Lưu nhướng mày khinh thường nói, “Chỉ cần em cam tâm tình nguyện ở bên anh thì sẽ không còn phiền phức nữa, nói đi nói lại, Đường Tinh Khanh, rốt cuộc là vì lý do gì mà khiến em kiên quyết từ chối anh như vậy, lẽ nào là anh không đủ xuất sắc, không có nhiều tiền, không đủ đẹp trai ư?”
Lời nói tự luyến như vậy chắc cũng chỉ có mỗi anh mới nói ra được.
Đường Tinh Khanh thầm dè bỉu trong lòng, thấy bầu không khí đang có khuynh hướng nóng dần lên, cô cũng không nể nang gì nữa, dù sao vốn dĩ kế hoạch của cô khi đến đây là phải ghét bỏ Đông Phùng Lưu.
Đường Tinh Khanh lập tức hất hàm, kiên quyết nói: “Anh nói đúng rồi, trong mắt tôi, anh chính là không đủ xuất sắc, không có nhiều tiền, không đủ đẹp trai! Vậy nên tôi đã sớm khuyên anh dẹp cái ý nghĩ này đi, cả đời này tôi cũng sẽ không thích anh đâu!”
Nghe được lời này của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu tức giận tột độ rồi lại bật cười, anh lạnh lùng nói: “Đường Tinh Khanh, đừng có nói một cách tự mãn như vậy, cẩn thận lỡ đâu một ngày nào đó em phải lòng anh, anh lại đá em, đến lúc đó em khóc cũng không kịp nữa đâu.”
“Tôi còn lâu mới khóc vì một tên khốn nạn như anh!” Đường Tinh Khanh phản bác ngay lập tức.
Đông Phùng Lưu nhướng mày khinh thường, khẽ cười, sau khi Đường Tinh Khanh nói dứt câu, anh lại quay về ngồi ở vị trí cũ, vẻ mặt lạnh tanh nhìn máy tính.
Xem ra là không muốn ngó ngàng đến câu nói của Đường Tinh Khanh nữa, anh tuyệt đối tự tin vào bản thân mình, nhất định sẽ nắm giữ được cô.
Thật ra, sở dĩ anh cố chấp với Đường Tinh Khanh như vậy cũng là do có phần tức giận, từ nhỏ đến lớn, lúc nào anh cũng luôn được người khác tung hứng, được cả đám con gái theo đuổi, vậy mà chỉ có Đường Tinh Khanh, bất luận anh có cố gắng thế nào, cô đều trưng ra dáng vẻ thờ ơ, dửng dưng, điều này đã giáng một cú mạnh vào lòng tự ái của anh.
Đông Phùng Lưu không thể chịu được cảm giác thất bại khi bị phụ nữ coi thường này, anh quyết định, nhất định phải tóm được được Đường Tinh Khanh, phải khiến cô thích anh, khiến cô vì anh mà phải bật khóc đau đớn.
Đường Tinh Khanh không hề biết suy nghĩ trong lòng Đông Phùng Lưu, cô tức giận đùng đùng mở cửa, kết quả lại phát hiện hai người vệ sĩ vẫn đứng vững như tượng ở hai bên cửa. Nhìn thấy Đường Tinh Khanh mở cửa, bọn họ chắn ngang đường giống một bức tường chặn đứng ngay trước mặt cô.
Thấy vậy, Đường Tinh Khanh hằm hằm đóng cửa lại, cô bất mãn trừng mắt nhìn về phía Đông Phùng Lưu mặt vẫn lạnh tanh ngồi trước máy tính, phẫn nộ nói: “Đông Phùng Lưu, tôi muốn đi vệ sinh!”
Nghe vậy, Đông Phùng Lưu chỉ về phía phòng nghỉ, thờ ơ nói, “Nhà vệ sinh ở bên trong, em vào đi.”
Đường Tinh Khanh trừng mắt hung hãn nhìn Đông Phùng Lưu, lúc này mới tâm không cam, tình không nguyện cất bước đi về phía phòng nghỉ.
Khi vào nhà vệ sinh, Đường Tinh Khanh rửa mặt để cho bản thân mình bình tĩnh lại, nhất định phải bình tĩnh! Không thể để Đông Phùng Lưu nắm mũi dắt đi được.
Dần dần, tâm trạng Đường Tinh Khanh bình tĩnh lại, cô móc điện thoại ra, gọi điện cho ông chủ, nói rõ tình hình với ông, tiện thể thông báo một chút về chuyện của mình.
Rất nhanh đối phương liền bắt máy, Đường Tinh Khanh lập tức nói: “Ông chủ, về chuyện hạng mục hợp đồng đã ký xong xuôi cả rồi... còn nữa... ông chủ, tôi thôi việc rồi.”
“Cái gì?” Ông chủ ở đầu dây bên kia dường như nhận được một cú đả kích lớn, ông không tin vào tai mình, hét lên: “Cô muốn thôi việc?”
Đường Tinh Khanh bị tiếng hét làm cho chói tai, cô để điện thoại tránh ra xa rồi mới dám nói tiếp: “Đúng vậy, không sai, vì một vài lý do đặc biệt nên tôi phải nghỉ việc, cảm ơn sự chăm sóc của ông chủ trong quãng thời gian này, cũng cảm ơn đồng nghiệp đã giúp đỡ tôi, cảm ơn mọi người!”
“Không, không phải...” Ông chủ nhất thời không chấp nhận được sự thật này, lắp bắng nói: “Sao đột nhiên cô lại từ chức, đang êm đẹp thế này mà... bây giờ hạng mục hợp đồng không phải đã bàn xong xuôi rồi à, tôi còn đang tính tăng lương cho cô... cô... sao đột nhiên cô nói đi là đi ngay thế!”
“Xin lỗi.” Đường Tinh Khanh cúi đầu, giọng điệu thành khẩn: “Tôi biết chuyện này xảy ra có hơi đột ngột, nhưng tôi thật sự cũng là bất đắc dĩ, xin lỗi ông chủ. Mấy hôm nữa đơn từ chức sẽ được gửi đến công ty, sau này nếu có cơ hội sẽ còn gặp lại.”
“Không phải... Đường Tinh Khanh...” Dường như ông chủ vẫn còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng Đường Tinh Khanh đã cúp máy rồi.
Đường Tinh Khanh chán chường dựa vào tường, sự không cam tâm và nỗi hận trong lòng nhất thời lại trào lên. Nếu như không phải tại tên Đông Phùng Lưu hoành hành hống hách bá đạo kia thì cô vẫn có thể vui vẻ làm công việc mà cô thích chứ không phải bị Đông Phùng Lưu bắt nhốt như một tù binh.
Thật là phiền phức, quá thất bại, đến lúc nào cô mới có thể hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Đông Phùng Lưu đây?