Nếu là lý do như vậy thì quả thật có thể tha thứ, nhưng Đường Tinh Khanh vẫn không thể chấp nhận được hành vi của Tịch Song, kiểu làm việc như thế này rất không minh bạch, cô không thích Tịch Song làm như thế.
Có chuyện gì thì cứ nói thẳng với cô không được sao? Là bạn bè thì không nên để tâm vào những chuyện vụn vặt, cứ nhăn nhăn nhó nhó lại càng thể hiện mình nhỏ mọn.
Tịch Song thấy Đường Tinh Khanh rõ ràng đang tức giận, không khỏi thở dải, vẻ mặt hắn ta thay đổi, dựa lưng vào tường trông có vẻ bất lực.
Hắn ta nhìn Đường Tinh Khanh, cũng không để ý đến việc Đường Ngũ Tuấn đang có mặt, Tịch Song thẳng thừng nói, "Anh biết, thực ra em vẫn có chút bận tâm đến Đông Phùng Lưu, ngoài miệng em nói rằng hắn là kẻ thù giết bố em nhưng hành động của em lại nói với anh rằng, em căn bản không coi hắn là kẻ thù giết cha mình, em không hận hắn như mình đã tưởng."
Đường Tinh Khanh nghe Tịch Song nói vậy, liền tỏ ra không cho là đúng, "Thế thì sao?"
"Cho nên, anh quyết định hộ em luôn, sau này em không cần đến gặp hắn ta nữa, kẻ thù thì phải ra dáng kẻ thù. Mà anh chưa bao giờ xuất hiện trước mặt của hắn, anh sợ anh xuất hiện trước mặt hắn sẽ không kìm được mà xông lên giết chết hắn." Những gì Tịch Song nói rất tàn nhẫn, ngay đến biểu cảm trên mặt hắn cũng trở nên tàn bạo, hắn ta nhìn Đường Tinh Khanh nói, "Thế mới là kẻ thù! Tiểu Khả, em không nên tiếp tục chơi trò lạt mềm buộc chặt như thế, em nên dứt khoát đoạn tuyệt với Đông Phùng Lưu, sau này hai người vĩnh viễn không gặp nhau nữa, cho đến khi em báo thù xong thì thôi!"
Nghe Tịch Song nói, trong lòng Đường Tinh Khanh vô cùng chấn động, hóa ra Tịch Song vẫn luôn nhìn nhận mối quan hệ giữa cô và Đông Phùng Lưu như vậy ư?
Cô chưa bao giờ biết rằng, Tịch Song vẫn luôn bất mãn với thái độ do dự không dứt khoát của cô, nhưng suy nghĩ cẩn thận thì Tịch Song nhìn cô như thế không hề sai. Ngay đến Đường Tinh Khanh cùng có lúc căm ghét bản thân mình như thế, luôn luôn không vạch rõ giới hạn với Đông Phùng Lưu, luôn bị động bị anh ta dắt mũi.
Đường Tinh Khanh cũng thử làm như những gì Tịch Song đã nói nhưng lúc đó cô vì Đường Ngũ Tuấn mới ở lại bên cạnh Đông Phùng Lưu. Sau này khi tìm được Đường Ngũ Tuấn rồi cô lại không thể rời khỏi đó, giống như Tịch Song đã nói, cô trở nên mềm lòng hoặc có lẽ cô không hận Đông Phùng Lưu như mình đã tưởng.
Những gì Tịch Song nói khiến Đường Tinh Khanh hơi do dự, cô đang nghĩ xem có nên đến bệnh viện thăm Đông Phùng Lưu không.
Đường Ngũ Tuấn không biết nên dùng thái độ gì để đối diện với Tịch Song, hôm nay Tịch Song có thể không để tâm đến cảm xúc của cậu bé mà thẳng thừng nói những lời này trước mặt Đường Tinh Khanh, điều đó đã nói rõ hắn ta đã có chuẩn bị nhất định.
Trên phương diện tình cảm, Đường Ngũ Tuấn vẫn khá là lý trí, cho dù cậu bé xác định bố nuôi mình đã lừa mình, dù rất đau lòng nhưng cậu vẫn có thể bình tĩnh như thường.
Mặc dù hôm nay mới biết hóa ra bố nuôi và bố ruột mình là kẻ thù của nhau, đây là chuyện mà cậu không bao giờ ngờ đến. Cú đả kích lần này đã cho Đường Ngũ Tuấn luôn kiêu ngạo tự phụ một bài học, khiến cho cậu bé sau này không dám dễ dàng tin tưởng vào bất kỳ ai nữa.
Đối với những người tiếp xúc với cậu đều phải điều tra cẩn thận, dù sao biết người biết mặt không biết lòng, có một số người có quá khứ không thể nói ra, nói không chừng tiếp cận mình là có mục đích khác. Đương Nhiên, đây cũng là chuyện sau này của Đường Ngũ Tuấn.
Tình huống bây giờ, nếu như Tịch Song đã hận Đông Phùng Lưu tại sao hắn ta phải tiếp cận Đường Tinh Khanh, rõ ràng biết quan hệ của Đường Tinh Khanh và Đông Phùng Lưu, lý do hắn ta làm thế là gì? Bất giác Đường Ngũ Tuấn sinh nghi đối với Tịch Song.
Lo mẹ mình sẽ bị Tịch Song thuyết phục, Đường Ngũ Tuấn kéo tay cô, nói với vẻ vô cùng thất vọng buồn bã, "Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy, lẽ nào mẹ không đến bệnh viện thăm bố nữa sao?"
Nói rồi Đường Ngũ Tuấn đau lòng nhìn về phía Tịch Song, giọng nói vô cùng tủi thân: "Con không biết rốt cuộc quan hệ giữa bố nuôi và bố con là gì, cũng không biết vừa rồi hai người muốn nói gì, nhưng mà... Ngũ Tuấn nhớ bố, nhớ bố ruột của mình, con không muốn mẹ hận bố đâu, con không muốn bố nuôi hận bố đâu..."
Vừa nói nước mắt của Đường Ngũ Tuấn không ngừng rơi, nói xong, Đường Ngũ Tuấn đã khóc lóc nức nở như một đứa trẻ đáng thương bị cha mẹ bỏ rơi.
Đường Tinh Khanh và Tịch Song nghe Đường Ngũ Tuấn nói vậy mới sực tỉnh ở đây vẫn còn một đứa trẻ, vừa nãy bọn họ đều tập trung vào chuyện khác nên không để ý đến bóng dáng bé nhỏ không nói một tiếng nào của Đường Ngũ Tuấn.
Cả Đường Tinh Khanh lẫn Tịch Song đều nhận ra cuộc nói chuyện vừa rồi không nên để một đứa trẻ như Đường Ngũ Tuấn nghe thấy.
Trước đây khi bọn họ nhắc đến Đông Phùng Lưu đều không có mặt Đường Ngũ Tuấn, cộng thêm khi còn ở Mỹ, Đường Ngũ Tuấn không muốn nhắc đến Đông Phùng Lưu, Tịch Song đương nhiên cũng không tự chuốc lấy nhục nhã mà nói đến chuyện kẻ thù của Đường Tinh Khanh, thế cho nên Đường Ngũ Tuấn căn bản không biết mối thù giữa hai người đối với Đông Phùng Lưu.
Trong thoáng chốc Đường Tinh Khanh và Tịch Song đều có chút bất lực.
Những gì cậu bé vừa nói cùng với tiếng khóc của Đường Ngũ Tuấn đã thu hút toàn bộ sự chú ý của Đường Tinh Khanh, chút dao động nảy sinh sau khi nghe Tịch Song nói vừa rồi cũng biết mất.
Đường Tinh Khanh cúi đầu nhìn con trai đang khóc lóc tủi thân bên cạnh mình liền sững người, nghĩ đến những gì cậu bé vừa nói, và cả những gì lúc trước Đường Ngũ Tuấn nhắc đến, Đông Phùng Lưu sắp chết rồi.
Cô chợt mềm lòng, Đường Tinh Khanh lập tức quỳ xuống, ôm Đường Ngũ Tuấn đang khóc lóc thảm thiết vào lòng, nghe tiếng khóc của con bên tai, cô cũng thấy xót xa, an ủi nói, "Ngũ Tuấn không khóc, ngoan, không khóc..."
Nhưng dường như Đường Ngũ Tuấn không nghe thấy Đường Tinh Khanh nói, lại càng khóc to, "Vừa khóc vừa gào lên: "Bố! Con muốn bố cơ!"
Đường Ngũ Tuấn không ngừng nện vào bả vai của Đường Tinh Khanh, dường như đang xả hết bất mãn và tủi thân trong lòng.
Đúng thế, mình vẫn luôn mong được ở bên cạnh bố, kết quả lại bị bố nuôi và mẹ lừa gạt, sao có thể không đau lòng chứ?
Đường Tinh Khanh thấy vậy đau lòng vô cùng, dù sao Đường Ngũ Tuấn vẫn còn là trẻ con, những lời vừa nãy đối với nó chắc chắn là đả kích vô cùng lớn, nó vừa khóc vừa hét như bây giờ cũng là bình thường.
Nhưng Đường Tinh Khanh còn đau lòng hơn, cô ôm chặt con trai yêu của mình vào lòng, đỡ đầu con để lên vai mình không ngừng dỗ dành, "Ngũ Tuấn, không sao, mẹ sẽ cho con một người bố..."
Dường như lời nói của Đường Tinh Khanh đã có tác dụng, Đường Ngũ Tuấn dần dần nín khóc, đúng lúc Đường Tinh Khanh thở phào định buông Đường Ngũ Tuấn ra thì một việc bất ngờ đã xảy ra.