Bàn tay Đường Ngũ Tuấn đặt bên eo Đường Tinh Khanh đột nhiên véo cô một cái, Đường Ngũ Tuấn thì thầm bằng giọng chỉ có hai người nghe thấy: "Con cầm chân bố nuôi, mẹ tìm cơ hội chạy đi thăm bố nhé!"
Nói rồi Đường Ngũ Tuấn làm như không có gì, vùng khỏi vòng tay của Đường Tinh Khanh, nhìn về phía cô, nói bằng giọng nghiêm túc chân thành, "Đấy là mẹ hứa với Ngũ Tuấn đó, không được nuốt lời, ngoắc tay nào."
Nói rồi, Đường Ngũ Tuấn đưa tay ra như đang muốn ngoắc tay với Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh bị Đường Ngũ Tuấn xoay cho ngơ ngác, nhìn thấy cậu bé cười như thể vừa nãy không có chuyện gì xảy ra, cũng bất giác tỉnh táo lại, vô thức đưa tay ra ngoắc tay với Đường Ngũ Tuấn.
Nhưng mà, trong tình huống không ai ngờ đến, sau khi Đường Ngũ Tuấn ngoắc tay với Đường Tinh Khanh, một tay khác vụt đưa lên bằng tốc độ sét đánh khiến mọi người không kịp phản ứng, mũi kim trên đồng hồ của cậu bé ngắm thẳng về phía Tịch Song, bắn ra.
Tịch Song vốn rất yên tâm đi về phía Đường Tinh Khanh và Đường Ngũ Tuấn, cho nên động tác của Đường Ngũ Tuấn hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tịch Song, lúc Tịch Song phản ứng lại thì cổ tay đã cảm thấy nhức nhức, sau đó... Tịch Song đã không cảm thấy gì nữa.
"Rầm" một tiếng, Tịch Song ngã nhào xuống đất, chỉ trong nháy mắt hắn ta đã hôn mê.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, ngoại trừ bản thân Đường Ngũ Tuấn, Đường Tinh Khanh và Tịch Song hoàn toàn không kịp phản ứng.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tịch Song ngã xuống, trong nháy mắt Đường Tinh Khanh sực tỉnh, cô kinh ngạc nhìn Đường Ngũ Tuấn, "Ngũ Tuấn! Con biết con đang làm gì không hả?"
"Mẹ đợi một chút!" Đường Ngũ Tuấn nghiêm mặt, sau khi làm xong hết tất cả mới vội vàng chuồi khỏi vòng tay của Đường Tinh Khanh, chạy đến trước mặt xem xét tình trạng của Tịch Song, thấy Tịch Song thực sự đã mất ý thức mới yên tâm.
Đường Ngũ Tuấn ngẩng lên nhìn Đường Tinh Khanh, giọng nói thúc giục đầy gấp gáp: "Mẹ mau đi đi, ở đây đã có con ứng phó, mẹ mau đến bệnh viện thăm bố đi."
Chuyện xảy đến quá đột ngột, tuy Đường Tinh Khanh biết rằng Đường Ngũ Tuấn sẽ không làm hại Tịch Song, kim trong đồng hồ không có độc nhưng cô vẫn không kìm được mà chất vấn: "Nhưng đó là bố nuôi của con..."
Đường Tinh Khanh đang lo lắng sau khi Tịch Song tỉnh dậy biết được Đường Ngũ Tuấn bắn lén mình sẽ tức giận.
"Bố nuôi không sao! Mẹ mau đi đi! Đợi lát nữa bị phát hiện là không kịp đâu!" Đường Ngũ Tuấn thúc giục bằng giọng vô cùng nghiêm khắc, cậu bé nhìn về phía Đường Tinh Khanh với vẻ không cho cô từ chối, "Mẹ, bây giờ bố đang nguy kịch trong viện! Mẹ không đi gặp bố lần cuối là sau này không còn cơ hội nữa đâu."
Lúc này Đường Tinh Khanh mới phát hiện ra con trai mình ngầu vô cùng, cho dù mới năm tuổi nhưng gương mặt nghiêm nghị đó lại khác hẳn với người thường. Nghĩ đến thằng bé mới từng này tuổi mà có trách nhiệm như vậy, sau này nhất định sẽ trở thành một người đàn ông tốt!
Đường Ngũ Tuấn thấy Đường Tinh Khanh còn quay lại nhìn mình liền xua tay ý bảo cô nhanh đi đi, Đường Tinh Khanh nhìn thấy vậy cuối cùng không nhịn được quay lại lo lắng hỏi: "Hay là con đi cùng với mẹ đi, bằng không lúc bố nuôi con tỉnh lại sẽ tức giận đó."
Đường Ngũ Tuấn kiên quyết lắc đầu, cậu rất nghiêm túc, vẻ mặt rất đứng đắn, "Không, con không thể đi được, một mình mẹ đi thuận tiện hơn, nếu như dẫn theo cả con ngược lại sẽ thành gánh nặng. Huống hồ, con còn có chuyện phải làm, nếu như lát nữa có người bước vào phát hiện bố nuôi đang nằm trên đất, nhất định sẽ nghi ngờ, đến lúc đó mẹ đi bao xa cũng sẽ bị bắt lại!"
"Nhưng con không muốn nhìn thấy mặt bố con lần cuối sao?"" Đường Tinh Khanh không nhịn được hỏi.
"Không sao." Đường Ngũ Tuấn hít một hơi thật sâu, vỗ vai Đường Tinh Khanh như thể người lớn, kiên định nói: "Con có rất nhiều cách để gặp được bố, nhưng mẹ thì nhất định phải đi gặp bố! Biết chưa!"
"...Được!" Đường Ngũ Tuấn bị thuyết phục bởi dáng vẻ người lớn của Đường Ngũ Tuấn.
Đường Tinh Khanh gật đầu, Đường Ngũ Tuấn lại giục, "Mẹ mau đi đi! Một phút một giây bây giờ cũng quan trọng, mẹ còn lề mề nữa là không đi được đâu!"
Đường Tinh Khanh thấy mình không đưa con trai đi được, chỉ đành nói với vẻ nặng nề: "Con cẩn thận nhé!"
Sau đó nghiến răng quay lưng bước đi!
Để ngăn mình mềm lòng quay đầu lại, Đường Tinh Khanh bước thật nhanh, nhanh chóng đi đến cửa sau mà Đường Ngũ Tuấn nói, sau đó mở cửa lén lút chạy ra ngoài.
Ra đến cửa sau, Đường Tinh Khanh mới biết tại sao Đường Ngũ Tuấn lại nói rằng dẫn theo cả cậu bé đi thì không tiện bởi vì Đường Tinh Khanh phải leo qua tường, nếu như dẫn cả Đường Ngũ Tuấn đi thì phải mất công đưa nó ra ngoài, đến đó Tịch Song ngất trên đất cũng sẽ bị người khác phát hiện ra.
Đây là lần đầu tiên Đường Tinh Khanh bị sự trầm tĩnh và thông thái của Đường Ngũ Tuấn thuyết phục, cô thật sự có một đứa con trai thiên tài.
Không nói nhiều, Đường Tinh Khanh vất vả mới trèo ra ngoài được, chật vật vẫy một chiếc xe taxi, Đường Tinh Khanh chỉ nói một câu "đến bệnh viện" chiếc xe liền phóng vụt đi.
Nhìn cảnh tượng nhanh chóng lướt qua ngoài cửa xe, trong lòng lẫn lộn đủ cảm xúc.
Không dễ gì mới đến được bệnh viện, Đường Tinh Khanh muốn gọi điện cho Nam Cường Thịnh hỏi phòng bệnh của Đông Phùng Lưu ở đâu, kết quả vừa mới sờ vào người liền phát hiện ra mình không mang theo điện thoại, cô cảm thấy mình ngu xuẩn vô cùng.
Bất đắc dĩ cô chỉ đành đi đến khu vực phòng bệnh cao cấp tìm từng phòng một, nhưng cô nhìn thấy phòng nào có vệ sĩ liền tự giác tránh xa.
Nhưng Đường Tinh Khanh tìm cả nửa ngày vẫn không thấy cửa phòng bệnh nào ghi tên Đông Phùng Lưu, trong lúc vội vàng, Đường Tinh Khanh lại quay lại phòng bệnh có vệ sĩ đứng gác, cẩn thận nghĩ một hồi có khi Đông Phùng Lưu lại ở trong đó?
Nhìn thấy hai gã vệ sĩ lạ mặt, Đường Tinh Khanh cho rằng không phải là người của Đông Phùng Lưu, cô muốn đến gần xem lại bị lườm cho không dám bước lên.
Đường Tinh Khanh chỉ đành đứng ngoài hành lang, sốt ruột nhìn cửa phòng bệnh, mong rằng có người quen sẽ bước ra từ đó.
Đường Tinh Khanh đợi ngoài cửa rất lâu, đúng lúc sốt ruột không chịu nổi thì cánh cửa đột nhiên được người khác mở ra, có điều người mở cửa lại khiến Đường Tinh Khanh ngạc nhiên.
Thế mà lại là Doãn Thu Ngọc!
Vành mắt của Doãn Thu Ngọc đỏ hồng, dường như vừa khóc một trận, khi cô ta nhìn thấy Đường Tinh Khanh lập tức trợn trừng, tức tối xông về phía Đường Tinh Khanh, hét lớn, "Con khốn! Mày còn dám đến bệnh viện thăm anh Lưu nữa à? Mày có xứng không?"