Đồng thời, Đường Tinh Khanh bắt đầu nghi ngờ, Tịch Song tại sao lại chơi trò này với cô.
Cũng là bắt cóc như lần trước, nhưng lại có trùm đầu, có đi thang máy, và cả thang bộ, một Đường Tinh Khanh của lần trước có lẽ sẽ hiểu mình đang gặp chuyện gì, nhưng Đường Tinh Khanh lần này lại không hiểu.
Rốt cuộc đang đi đâu?
Lúc này, Đường Tinh Khanh còn chưa ý thức được mình bị bắt cóc, chuyện trùng hợp trước đây và lòng tin với Tịch Song khiến cô vô thức cho rằng đây là sắp xếp của Tịch Song.
Sau này, Đường Tinh Khanh đã thề rằng sẽ không bao giờ chủ quan nhìn mọi chuyện theo lối mòn suy nghĩ nữa.
Đương nhiên, đây là chuyện sau này.
Đường Tinh Khanh bị đẩy lên cầu thang, sau đó cô như nghe thấy tiếng mở cửa, và rồi một cơn gió lớn thổi mạnh qua người cô.
Vừa mở cửa cô đã bị gió mạnh táp vào người, đây là đâu? Tại sao lại có cơn gió lớn như thế? Tịch Song muốn làm gì?
Rất nhanh sau đó, Đường Tinh Khanh đã có đáp án, cô bị người ta đẩy đi một đoạn rồi bị ấn xuống mội cái ghế. Hai người áo đen trói hai tay cô ra đằng sau ghế, hơn nữa còn trói rất chặt, như sợ cô trốn thoát.
Lúc này lòng nghi ngờ của Đường Tinh Khanh ngày càng lớn, cô bắt đầu nghĩ liệu chuyện này có phải Tịch Song sắp xếp không? Nếu là Tịch Song thì anh ta không cần thiết làm những chuyện này, tuy chuyện cô đi gặp Đông Phùng Lưu khiến anh ta không vui, nhưng cũng không đến mức này.
Vậy nếu không phải Tịch Song, thì là ai?
Suy nghĩ này bỗng nhiên xuất hiện trong đầu cô, trái tim Đường Tinh Khanh như muốn nhảy ra ngoài, hình như cô đã ý thức được điều gì đó.
Hai người áo đen kéo trùm đầu cô ra, khoảnh khắc nhìn rõ cảnh vật xung quanh, Đường Tinh Khanh cảm thấy cả thế giới như đã thay đổi.
Đường Tinh Khanh nhìn thấy bầu trời đen kịt và ánh sáng lốm đốm của những vì sao, có vẻ đây là sân thượng của một tòa nhà lớn, nếu cúi đầu nhìn xuống có thể thấy được khung cảnh bao la đẹp tuyệt vời của thành phố náo nhiệt chìm trong ánh đèn lấp lánh rực rỡ.
Nhưng Đường Tinh Khanh lại không có tâm trí đi thưởng thức cảnh đẹp này, ai cũng sẽ sợ hãi nếu vô duyên vô cớ xuất hiện trên một sân thượng.
Vị trí của Đường Tinh Khanh rất gần với lan can nên cô mới có thể nhìn rõ cảnh vật bên dưới đến thế, lưng cô lạnh toát ướt đẫm mồ hôi.
Đây chắc chắn chẳng phải trò đùa ác của Tịch Song! Tịch Song sẽ không làm chuyện này với cô, anh ta không phải kiểu cuồng SM!
Nhưng ngoài Tịch Song ra, Đường Tinh Khanh lại không nghĩ ra ai có thể đưa cô tới đây bằng cách này, Đông Phùng Lưu đang ở bệnh viện, còn Tịch Song thì sao?
"Bốp bốp bốp...." Một tràng vỗ tay từ đằng xa truyền tới, dần dần tới gần cô.
Đường Tinh Khanh lập tức nhìn lại, hai người áo đen đã đi đâu từ lâu, tới khi Đường Tinh Khanh phản ứng lại thì trên sân thượng trống rỗng này chỉ còn lại một mình cô, và tiếng vỗ tay đang dần tiến gần đó.
Đường Tinh Khanh nhìn về phía phát ra tiếng vỗ tay đó, cô mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người thon dài của một cô gái.
Người đó càng ngày càng gần, tới khi nhìn rõ khuôn mặt thì Đường Tinh Khanh liền trợn mắt há mồm, đầu cô bỗng xuất hiện suy nghĩ ông trời trêu ngươi.
Chất giọng nói lanh lảnh chói tai đậm sắc Doãn Thu Ngọc vang lên: "Đường Tinh Khanh, không ngờ được phải không, là tôi đưa cô tới đây."
Đưa tới à? Rõ ràng là trói tới mà!
Đường Tinh Khanh thật sự không ngờ tới, lần trước lúc cô nghĩ là Doãn Thu Ngọc bắt cóc thì lại là sắp xếp của Tịch Song, lần này khi cô tưởng là Tịch Song thì màn bắt cóc của Doãn Thu Ngọc lại nhảy ra.
Ông trời trêu ngươi! Chẳng lẽ đây là ý trời? Hay Đường Tinh Khanh cô quá ngây thơ không biết đề phòng!
Tuy Đường Tinh Khanh bị sốc, nhưng trước mặt Doãn Thu Ngọc, cô vẫn để không lộ sự hoảng sợ, mới đầu cô còn kinh sợ, sau đó vẻ mặt đã chuyển thành khinh thường, cô mỉa mai hỏi: "Doãn Thu Ngọc, cô mang tôi tới đây làm gì? Ăn đêm à?"
Doãn Thu Ngọc giống như nghe thấy chuyện buồn cười nhất thế giới, cô ta không khỏi che mặt cười phá lên, tiếng cười chói tai khó nghe khiến Đường Tinh Khanh không chịu nổi.
Doãn Thu Ngọc cười đã rồi bỗng im bặt, vẻ mặt đầy độc ác nhìn chằm chằm Đường Tinh Khanh, "Mời cô? Ăn đêm? Đường Tinh Khanh, có phải cô còn chưa hiểu tình cảnh bây giờ không, hôm nay tôi dám đưa cô tới thì cô đừng mong còn sống trở về!"
"Ý cô là sao?" Lời của Doãn Thu Ngọc khiến Đường Tinh Khanh rét lạnh, cô biết Doãn Thu Ngọc sẽ không mạo hiểm đưa cô tới mà không có mục đích.
Từ lúc thấy Doãn Thu Ngọc, cô vẫn cho rằng cô ta chỉ mang cô tới uy hiếp vài câu bắt cô rời khỏi Đông Phùng Lưu, nhưng không ngờ.... Doãn Thu Ngọc lại muốn mạng sống của cô! Chẳng lẽ cô ta không biết giết người là tội nặng sao?
"Ý tôi là..." Doãn Thu Ngọc nở nụ cười lạnh lẽo, cô ta áp sát Đường Tinh Khanh nói bằng giọng kiên quyết và tàn nhẫn: "Đường Tinh Khanh, hôm nay cô chết chắc rồi!"
Thường thì người khác nói câu này đều dùng để uy hiếp, nhưng hôm nay khi nghe từ miệng Doãn Thu Ngọc, cô biết cô ta muốn làm thật, Doãn Thu Ngọc quyết tâm muốn giết cô cũng là dễ hiểu.
Đang yên đang lành bỗng một con hồ ly tinh nhảy ra cướp lấy vị hôn phu sắp kết hôn, hơn nữa con hồ ly tinh đó còn ba lần bảy lượt cáo mượn oai hùm lên mặt, còn có một đứa con xinh xắn với vị hôn phu của cô, dù là ai cũng đều muốn phát điên.
Ban đầu Đường Tinh Khanh còn thấy lạ sao Doãn Thu Ngọc lại có thể nhịn được, cô còn tưởng cô ta ngực to óc quả nho, giờ mới biết cô ta chẳng qua đang chịu đựng mà thôi.
Tuy Đường Tinh Khanh hiểu được, nhưng không có nghĩa là cô đồng ý với cách làm này của Doãn Thu Ngọc, cô là người yêu quý sinh mạng, huống chi đây là mạng sống của chính cô.
Đường Tinh Khanh làm sao có thể chấp nhận chuyện này.
Đường Tinh Khanh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, làm bộ như thản nhiên nói: "Cô giết tôi, không sợ cảnh sát tìm tới sao? Cô không sợ Đông Phùng Lưu không tha cho cô sao?"
"Đừng nhắc tới Lưu trước mặt tôi! Cô không xứng!" Không ngờ lời của Đường Tinh Khanh lại làm bùng lên cơn giận dữ của Doãn Thu Ngọc, cô ta tức giận hét lên: "Tôi biết cô là ai! Chẳng qua là con ả 6 năm trước bị Lưu chơi qua thôi? Sống yên lành ở Mỹ không muốn, đã 6 năm cô còn về nước quyến rũ vị hôn phu của tôi! Cô là đồ vô liêm sỉ!"