Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

chương 315: nửa đêm giết người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Doãn Thu Ngọc hét một tràng liên tục vào mặt Đường Tinh Khanh, không để cô kịp trả lời, cô ta lại mỉa mai: "Đứa con hoang đó cũng lưu lại từ 6 năm trước chứ gì? Cô đúng là quá nham hiểm, chờ đứa bé lớn liền về nước, trước đây đúng là tôi đã khinh thường cô, đúng là lòng người khó phòng, không ngờ cô lại giả xấu lừa tôi, còn quyến rũ vị hôn phu của tôi... cô... cô."

"Bốp!"

Một cái tát điếng người quăng lên mặt của Đường Tinh Khanh, có lẽ Doãn Thu Ngọc đã giận đến phát điên rồi, ngay cả nói cũng không nói nổi nữa. Cô ta bắt đầu dùng hết sức tát mặt Đường Tinh Khanh không chút nương tay

Đường Tinh Khanh bị trói trên ghế không thể động đậy, cũng không tránh được đòn đánh của Doãn Thu Ngọc, sau mấy cái bạt tai, đầu cô bắt đầu hoa lên, tai ù đi, khuôn mặt bị đánh tới mất hết cảm giác.

Từ bên ngoài nhìn vào, khuôn mặt Đường Tinh Khanh sưng đỏ tới chảy máu.

Doãn Thu Ngọc đánh đã rồi mới hài lòng ngừng lại, cô ta thổi thổi bàn tay cho bớt đau, vẻ mặt kênh kiệu ngắm nhìn tác phẩm cô ta vừa tạo ra với nụ cười đắc ý.

Doãn Thu Ngọc giễu cợt: "Nếu hôm nay cô phải chết thì tôi sẽ cho cô chết không còn vướng mắc, tôi chẳng sợ nói với cô, hôm nay tôi sẽ giết cô, sau đó giết con của cô, tôi sẽ cho cô biết, đắc tội với Doãn Thu Ngọc tôi sẽ có kết cục thế nào."

Đường Tinh Khanh cảm thấy mọi áy náy dành cho cô ta đều có thể đem cho chó gặm rồi, uổng công cô còn cảm thấy có lỗi khi ý đồ tiếp cận Doãn Thu Ngọc như thế, giờ xem ra cô có kết cục này cũng là tự làm tự chịu.

Nhưng vấn đề là Đường Tinh Khanh chưa bao giờ thấy mình làm gì sai, rõ ràng là Đông Phùng Lưu quyến rũ cô trước, còn chuyện ngoại tình cũng không phải cô chủ động, đựa vào cái gì bắt cô gánh tội thay Đông Phùng Lưu.

Doãn Thu Ngọc bắt tội như thế khiến Đường Tinh Khanh tức giận, cô lạnh lùng nhìn Doãn Thu Ngọc, mỉa mai không kiêng nể: "Cô Doãn đang than thở với tôi hay sao? Hừ, đúng là buồn cười, cô không quản được vị hôn phu của mình đi khắp nơi tìm gái à?"

"Anh ta chắc là chưa nói với cô, chuyện thành phố B anh ta còn có gian tình với cô con gái của sếp tổng công ty đối tác, nếu cô có thể lấy được hình của tôi và Đông Phùng Lưu, thì có lẽ hình của hai bọn họ cũng dễ dàng lầy được thôi."

"Con khốn nạn câm miệng cho tôi." Đường Tinh Khanh thành công chọc giận Doãn Thu Ngọc, cô ta dùng hết sức bình sinh quăng cho Đường Tinh Khanh một cái tát thật kêu khiến Đường Tinh Khanh văng sang một bên.

Một cái tát còn chưa đủ để Doãn Thu Ngọc trút giận, nếu không phải những cú tát lúc nãy khiến tay cô ta sưng đau thì Doãn Thu Ngọc còn muốn đánh cho Đường Tinh Khanh đến con cũng không nhận ra.

"Tao làm sao cũng không đến lượt con khốn nạn nhà mày chỉ tay năm ngón, Đông Phùng Lưu chính là bị con hồ ly tinh mày làm hư, trước đây anh ấy đâu có như thế, trước đây trong mắt anh ấy chỉ có một mình tao, làm gì có chuyện đi nhìn phụ nữ khác! Là mày! Đều tại mày!" Doãn Thu Ngọc điên cuồng gầm to, sau đó cô ta lao tới đẩy ngã Đường Tinh Khanh.

"Rầm!" Gáy Đường Tinh Khanh đập mạnh xuống đất, trong một thoáng chốc, Đường Tinh Khanh chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, cô cũng bắt đầu mắng lại.

Đường Tinh Khanh không phục: "Sao cô biết đó là sự thật? Nói không chừng những năm nay anh ta lừa cô đó! Bản tính của anh ta như thế nào cô còn không biết sao?"

"Mày im miệng cho tao! Còn dám nói thêm một tiếng tao sẽ giết chết mày!!" Doãn Thu Ngọc bị lời của Đường Tinh Khanh kích thích, vẻ mặt cô ta méo mó với ánh mắt đỏ lên long sòng sọc, trong khung cảnh lập lòe nơi sân thượng trông như một con quỷ đầy hận thù vô cùng đáng sợ.

Doãn Thu Ngọc nhào lên người Đường Tinh Khanh, mặc cái tay đau điên cuồng vừa tát vừa túm tóc đánh Đường Tinh Khanh,

Đường Tinh Khanh bị trói vào ghế không thể làm gì khác ngoài việc cắn răng chịu đựng trận đòn của Doãn Thu Ngọc, trong lòng Đường Tinh Khanh cũng lửa giận ngợp trời!

Chết tiệt, vì chuyện Đông Phùng Lưu mà đã bao nhiêu lần cô bị rơi vào tình cảnh bị người lăng nhục, bị người đánh tới tối tăm mặt mũi!

Đường Tinh Khanh cứng đầu không muốn ngồi yên chịu đựng Doãn Thu Ngọc làm càn, cô không ngừng giãy giụa cố gắng đẩy cái ghế lùi về sau bất chấp đau đớn vì chà xát mặt đất.

Cô liên tục lui về phía sau nhưng bỗng không thể lui được nữa, lúc này, Doãn Thu Ngọc như mất hết lý trí lôi Đường Tinh Khanh lên khỏi mặt đất với sức mạnh không thể tin được.

Sau đó Doãn Thu Ngọc đẩy Đường Tinh Khanh ra sát bên ngoài lan can trống không, vừa ấn cô xuống vừa gào thét: "Mày mắng tao tiếp đi! Dám cười nhạo tao! Dám khinh thường tao à! Mày tin giờ tao đẩy mày xuống cho mày chết tan xác không hả?!"

Nói xong Doãn Thu Ngọc nhìn xuống con đường nhỏ bên dưới cười lạnh: "Tin tao đi, chỉ cần mày rơi xuống đây thì không ai biết ai đẩy đâu, mọi người chỉ biết Đường Tinh Khanh xấu hổ vì làm tình nhân nên nhảy lầu tự sát! Haha, thế nào? Mày có hài lòng với sắp xếp này của tao không? "

"Doãn Thu Ngọc... Cô điên rồi...."

Nửa người trên của Đường Tinh Khanh đã chồm ra ngoài hơn nửa, bọn họ đang ở trên sân thượng của một tòa nhà cao tầng lớn, hơn nữa Doãn Thu Ngọc đang ấn cô lên lan can, chỉ cần cô ta thả tay thì Đường Tinh Khanh sẽ rơi xuống dưới ngã chết trên đường.

Cả người Đường Tinh Khanh trở nên lạnh toát, lại thêm gió đêm buốt da buốt thịt thổi qua khiến Đường Tinh Khanh không khỏi run lập cập.

Đường Tinh Khanh trước giờ chưa bao giờ nghĩ có một ngày cái chết lại gần với cô như thế, gần đến mức chỉ cần người bên cạnh đẩy nhẹ cô cũng sẽ đi đời nhà ma, và việc cô vừa kích động Doãn Thu Ngọc khiến khả năng cô bị đẩy ngã xuống càng cao.

Nghe thấy lời của Đường Tinh Khanh, Doãn Thu Ngọc cười phá lên, cô ta kiêu ngạo ngửa mặt lên trời cười điên cuồng.

Tiếng cười đáng sợ như đến từ 18 tầng địa ngục vang lên giữa bầu trời tối đen khiến người ta nổi da gà, lạnh sống lưng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio