"Ra ngoài?" Đường Ngũ Tuấn chớp chớp đôi mắt đen láy không vui nói: "Đi đâu ạ? Chẳng lẽ bố muốn con đi làm à?"
Tuy vẻ mặt cậu không vui nhưng Đường Ngũ Tuấn rất tò mò, mấy ngày nay rõ ràng Đường Ngũ Tuấn bận tối mặt tối mũi đối phó với tập đoàn quốc tế Đông Phùng, chẳng lẽ bố sẽ mang cậu theo thật sao?
Tịch Song nhìn Đường Ngũ Tuấn rồi lại quay sang màn hình máy tính của hắn, sau đó hắn mở miệng: "Tới công ty bố, cho con chơi máy tính đã đời luôn, chẳng lẽ con muốn theo đuôi bố hoài sao?"
Cậu lắc đầu quệt miệng nói: "Chơi máy tính cả buổi tối rồi, con không muốn đi đâu, công ty bố cũng chẳng có gì vui hết, đâu đâu cũng là người lớn, con sợ lắm."
Nói xong Đường Ngũ Tuấn liền nhảy lên giường kéo chăn kín người, chỉ lộ ra cắp mắt lanh lợi đen láy không ngừng nhấp nháy, dường như muốn nhìn ra điều gì đó trên khuôn mặt mỏi mệt của Tịch Song.
Tịch Song không nhìn Đường Ngũ Tuấn đã xoay người đi ra ngoài như đồng ý.
Đường Ngũ Tuấn còn chưa kịp vui mừng thì bên ngoài cửa đã truyền tới một câu đầy ý cười.
"Ở nhà cũng được, bố đã cho tất cả vệ sĩ vào nhà để bảo vệ con, một đứa trẻ như con ở nhà một mình nguy hiểm lắm, nếu xảy ra chuyện thì bố làm sao ăn nói với mẹ con?”
Đường Ngũ Tuấn nhảy dựng lên hét lớn: "A, đầu tiên bố giam lỏng mẹ, sau tới lượt con rồi sao? Bố nuôi à, chuyện gì cũng đừng nên làm quá tuyệt tình thế chứ."
"Học đâu ra đấy, cuống cuồng lên làm gì chứ? Quên nói với con, con có thể ra ngoài đi chơi, nhưng phải có người theo cùng." Tịch Song đột nhiên quay lại nói, sau đó khẽ cười, "Đương nhiên không thể tới gặp mẹ con."
Đường Ngũ Tuấn không còn gì để nói, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu vâng lời, nhưng trong bụng cậu lại đang mừng thầm.
Những chuyện lúc trước chỉ là vở kịch của Đường Ngũ Tuấn mà thôi, cậu không muốn bị Tịch Song nghi ngờ, còn bản thân cậu hoàn toàn không để ý việc có được ra ngoài chơi hay không, chỉ cần trong phòng có máy tính là đủ để cậu hành động rồi.
Đường Ngũ Tuấn tiếp tục vờ như đang ngủ, chờ cho tới khi Tịch Song ra ngoài cậu mới bò dậy mở cửa kiểm tra tình hình, ở phòng khách có mấy người vệ sĩ áo đen ngồi yên như tượng.
Đường Ngũ Tuấn làm mặt quỷ rồi khẽ cười: "Ngu ngốc."
Sau đó cậu đóng cửa phòng lại, sau đó mở máy rồi nghiêm túc đeo tai nghe vào.
Để không gây ra tiếng động quá lớn, đồng thời kiểm tra xem Tịch Song có nhật ký điện thoại mới có thể nghe trộm không. Cậu không cần chờ quá lâu là đã có được tin tức hành động cụ thể nhắm vào tập đoàn quốc tế Đông Phùng của Tịch Song
Đường Ngũ Tuấn dựa ghế thở dài như một ông cụ non, sau đó xoa xoa hai bên thái dương của mình, nhưng vẻ mặt cậu lại rất thoài mái.
Vì kế hoạch của Tịch Song rất dễ phá, tất nhiên đây là đứng trên phương diện tin tức linh thông, đây là điểm quan trong trong cuộc chiến thương trường.
Kế hoạch của Tịch Song rất đơn giản, lợi dụng kế hoạch quảng cáo do Đường Tinh Khanh viết ra cho tập đoàn Đông Phùng, sau đó khiến uy tín công ty bị tổn thất.
Cách làm cụ thể là, sao chép kế hoạch quảng cáo của công ty A Minh, sau đó tung ra trước, rồi mới để gián điệp bên tập đoàn Đông Phùng phối hợp tung quảng cáo sau, như thế thì Tịch Song có thể tố công ty Đông Phùng sao chép.
Rất rõ ràng đây chỉ là bước đầu của Tịch Song, có lẽ sau này sẽ đưa ra đòn tấn công mạnh hơn
Đường Ngũ Tuấn lẩm bẩm: "Thôi, trước phá giải chuyện trước mắt đã."
Sau đó tay cậu lướt như bay trên bàn phím, rất nhanh đã đột nhập vào hệ thống mạng công ty Đông Phùng.
Vài phút sau đó, mỗi máy tính của công ty Đông Phùng đều nhảy ra một cảnh báo cẩn thận với kế hoạch quảng cáo sắp tung ta, như thế thì dù gián điệp nhìn thấy cũng phải bó tay.
Tiếp theo, Đường Ngũ Tuấn lại gửi đầu đuôi câu chuyện cho Nam Cường Thịnh, Đông Phùng Lưu đang nằm viện, tuy Nam Cường Thịnh không có quyền quản lý tập đoàn, nhưng với tư cách là bạn thân, anh ta chắc chắn có sức ảnh hưởng lớn trong công ty
Một tên hacker âm thầm giúp tập đoàn quốc tế Đông Phùng, chuyện này rất khó để người ta tin tưởng, nhưng Đường Ngũ Tuấn không để ý, vì một công ty lớn sẽ không sử dụng kế hoạch quảng cáo đó nữa.
Ít nhất sẽ đi điều tra công ty A Minh
Xong xuôi, Đường Ngũ Tuấn tắt máy tính, chìm vào giấc ngủ với vẻ mặt mệt mỏi nhưng vui vẻ.
Lúc này bên phía tập đoàn Đông Phùng đã trở nên hỗn loạn, một tên hacker lén lút đột nhập hệ thống bảo an và hệ thống làm việc, nhưng lại không có hành động phá hoại nào mà còn để lại một lời nhắc nhở đầy thiện ý cho công ty.
Các thành viên cấp cao lập tức mở cuộc họp khẩn cấp, đồng thời Nam Cường Thịnh còn tới công ty cung cấp đề xuất liên quan, dù sao đi nữa lệnh điều tra rất nhanh đã được truyền xuống dưới, dự án quảng cáo kia cũng bị tạm thời ngừng lại.
Chuyện này hoàn toàn không ảnh hưởng tới tập đoàn, nếu lời nhắc nhở kia là sự thật, vậy kẻ chủ mưu sau màn mới càng đáng sợ.
Khi Nam Cường Thịnh rời khỏi công ty, anh vẫn thắc mắc về thân phận của hacker, nếu là bình thường thì sẽ kiếm một khoản lớn từ tập đoàn bằng tin tức này, còn tên hacker này lại không yêu cầu bất cứ điều gì.
Tên hacker này là ai?
Lòng Nam Cường Thịnh bỗng hiện lên một khuôn mặt, nhưng anh ta lập tức lắc đầu.
Nhưng kẻ chủ mưu đằng sau có lẽ là cùng một người với vụ kiện hàng kia, như thế thì khi điều tra công ty quảng cáo nói không chừng có thể tìm ra hắn.
Tập đoàn Đông Phùng tất nhiên không tiện ra mặt làm những chuyện trong bóng tối, nhưng Nam Cường Thịnh lại là người trong nghề, rất nhanh ấp dưới đã gửi lại tin tức.
Sau khi xác nhận công ty quảng cáo kia có vấn đề. nhưng không tìm ra kẻ chủ mưu, rất hiển nhiên, công ty này chẳng qua chỉ là một con cờ trong tay người đó lời dụng hãm hại tập đoàn Đông Phùng.
Nam Cường Thịnh cau mày, rồi lắc đầu cười khổ, trong lòng than thở tình hình của Lưu bây giờ đúng là rất khó khăn.
Ở một phía khác, Tịch Song cũng đã nhận được tin tức gián điệp truyền tới, rõ ràng sắp thấy tập đoàn Đông Phùng ăn quả đắng, giờ lại bị người khác ngăn chặn.
Tịch Song không khỏi nổi bão, sau khi đập phá văn phòng, hắn mới dần bình tĩnh lại.
Trong đầu hắn bỗng xuất hiện bóng hình một người, không ngờ lại trùng hợp với suy đoán của Nam Cường Thịnh
Chẳng lẽ đúng là người đó sao?