Vừa nghĩ tới đây, lòng đố kỵ và không cam tâm bỗng dâng lên trong lòng Tịch Song, Tịch Song không còn tức giận lắm, nếu là người khác Tịch Song không chứng sẽ giết chết luôn cho hả cơn giận.
Nếu là người đó...
Nghĩ tới đây Tịch Song không khỏi nhắm mắt lại, trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng dù thế nào đi nữa cũng cần phải điều tra rõ ràng, nếu không phải là người đó thì tốt.
Tịch Song thầm nghĩ như vậy, nói không chừng chỉ là do mình suy nghĩ nhiều quá.
Khi Đường Ngũ Tuấn ngủ một giấc ngon lành, sau khi tỉnh dậy việc đầu tiên là hé cửa xem xem mấy vệ sĩ kia, nhìn thấy họ vẫn ngồi như chết ở đó, cậu mới yên tâm lại.
"Đám ngốc này được mỗi cái to xác, còn lại đúng là chả có gì đáng sợ."
Đường Ngũ Tuấn đóng cửa lại rồi chạy ra mở máy tính, sau đó xe nhẹ đường quen xâm nhập vào hệ thống bảo vệ và hệ thống làm việc của tập đoàn Đông Phùng, sau khi điều tra, cậu xác định tập đoàn đã ngừng sử dụng dự án quảng cáo đáng nghi đó.
Tới lúc này, Đường Ngũ Tuấn mới thật sự yên tâm, cậu từng hứa với Đường Tinh Khanh mọi việc đều nằm trong sự kiểm soát của cậu, không thể để bất cứ vấn đề nào xảy ra.
Đúng vào lúc này, màn hình máy tính màu xanh của Đường Ngũ Tuấn bỗng nhấp nháy ánh sáng đỏ.
Đó là thông báo có cuộc gọi mới.
Ánh sáng hai màu xanh và đỏ xen lẫn nhau phản chiếu lên khuôn mặt non nớt của Đường Ngũ Tuấn, một lúc sau trái tim cậu lại đập liên hồi
"Đừng nói bố nuôi lại có hành động khác nha, gián điệp trong tập đoàn chắc chắn đã báo tin cho bố nuôi rồi." Đường Ngũ Tuấn thì thầm, tay lướt nhanh như gió trên bàn phím, sau khi nhập vào một câu lệnh liền nhận được đường dây đang nói chuyện với Tịch Song.
Tai nghe truyền tới rất nhiều tạp âm, có lẽ do sóng điện, Đường Ngũ Tuấn thầm nghĩ, những thiết bị này đúng là không bằng mấy thứ mình đã chuẩn bị.
May mà vẫn có thể nghe được.
Một giọng nam đầy từ tính vang lên, không cần nghĩ cũng biết đó là Tịch Song.
"Không biết kẻ nào đang thầm giúp Đông Phùng Lưu, phải điều tra bằng được cho tôi." Giọng của Tịch Song đầy tức giận.
"Tổng giám đốc Tịch, chuyện này khó xử lý lắm, tôi đã cho người đi điều tra rồi, nhưng tên hacker này quá giỏi và gian xảo, chúng tôi không thể tra ra địa chỉ IP của hắn.
Nghe tới đây, Đường Ngũ Tuấn đắc ý cười to, trong lòng thầm khinh thường, mấy tên ngu ngốc tụi bay chỉ biết đánh Plant vs Zombie là cùng, dám đọ máy tính với ta à, không có cửa đâu, haha!
Nhưng tiếp theo Đường Ngũ Tuấn không còn cười nổi nữa.
"Hừ, Đông Phùng Lưu bệnh liệt giường, cậu cho người vào âm thầm xử hắn đi, rồi ngụy trang thành bệnh phát tác, dù Đông Phùng Lưu tài giỏi thì sao, giờ cũng phải chết trong tay tôi thôi."
Giọng nói của Tịch Song không chứa một chút tình cảm nào, nhưng qua tai nghe, Đường Ngũ Tuấn lại cảm thấy một cơn lạnh sống lưng chạy dọc toàn thân
Đầu dây bên kia nghe lệnh xong liền không hề do dự đáp "Vâng.", sau đó cúp mày, từ đó có thể thấy Tịch Song đúng là người quyết đoán nói là làm, cấp dưới của hắn tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Vừa nghĩ tới đây, Đường Ngũ Tuấn vội quăng tai nghe rút USB ra chuẩn bị trốn đi tìm bố, nhưng bên ngoài có vệ sĩ canh chừng, cửa sổ căn phòng này cũng bị khóa trái rồi, dù cậu có tài trí cỡ nào cũng chạy không thoát.
Chỉ còn cách cầu cứu Nam Cường Thịnh, hơn nữa còn phải giấu mẹ, bây giờ mẹ đến tự do cũng không có, biết chuyện chỉ làm mọi chuyện trở nên phiền phức thêm thôi.
Đường Ngũ Tuấn tiếp tục lướt ngón tay một lúc liền kết nối được với điện thoại Nam Cường Thịnh.
Không có quá nhiều lời dư thừa, Đường Ngũ Tuấn chỉ gửi cho Nam Cường Thịnh đoạn ghi âm câu nói trọng điểm của Tịch Song, trong lòng cậu thầm cầu cho Nam Cường Thịnh phải hành động trước Tịch Song.
Đường Ngũ Tuấn cũng chuẩn bị đi tới bệnh viện. Tuy như thế dễ khiến cậu bị lộ, nhưng vì bố, cậu cũng đành bất chấp.
Đường Ngũ Tuấn nhấc ghế đập vỡ cửa sổ đang khóa trái kia, nhưng vệ sĩ bên ngoài không có bất cứ hành động gì.
Chẳng lẽ bọn họ ngủ hết rồi à?
"Trời cũng giúp ta!" Đường Ngũ Tuấn nhếch môi cười, sau đó khéo léo nhảy qua cửa sổ.
Nhưng khi vừa đứng vững, trước mắt Đường Ngũ Tuấn bỗng có một cái bóng lớn bao trùm, giống như một ngọn núi băng đang ở trước mặt cậu.
"Chẳng lẽ?"
Đường Ngũ Tuấn ngẩng phắt lên, ngay sau đó cậu nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng của Tịch Song.
"Ý là bố nuôi à, sao...sao bố lại ở đây?" Đường Ngũ Tuấn hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mặt.
Tịch Song hai phút trước còn gọi điện ở công ty, sao giờ lại xuất hiện ở nhà?
Nghĩ tới hàng loạt khả năng xấu, trái tim cậu đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài, hai tai nóng lên. Dù cậu có là thiên tài thì cũng là một đứa bé, muốn hoàn toàn kiểm soát được cảm xúc cũng phải cần thời gian để rèn luyện.
Dù như thế cậu vẫn cố gắng kéo ra một nụ cười trên mặt vội vàng đánh trống lảng: "À, con, con chán quá muốn ra ngoài đi dạo, nhưng... "
"Ôi bố ơi, sao bố không nói gì hết vậy?"
Đường Ngũ Tuấn to gan vỗ vỗ bàn tay lạnh ngắt của Tịch Song.
Tịch Song vẫn không nói gì cúi xuống móc túi quần Đường Ngũ Tuấn ra, sau đó nhanh như cắt lấy đi ổ USB, sau đó cười khổ đi vào phòng.
Đường Ngũ Tuấn lúc này đã ngây đơ như khúc gỗ, suy nghĩ duy nhất của cậu chính là mau chạy trốn, nhưng không biết từ khi nào hai tên vệ sĩ áo đen đã đứng sau cậu.
Đường Ngũ Tuấn cười khổ: "Đám người to xác các người có lúc cũng hữu dụng ghê." Nói xong cũng chỉ đành cúi đầu đi theo Tịch Song vào phòng
Lúc này máy tính đang phát ra đoạn điện thoại của Tịch Song.
Không cần Tịch Song nói gì, càng không cần Đường Ngũ Tuấn giải thích
Tất cả đều đã rõ ràng.
Tịch Song nghe thấy câu nói đầy tàn nhẫn của mình trong điện thoại bỗng cười xấu hổ với Đường Ngũ Tuấn: "Tuấn à, con thấy bố diễn thế nào?"
Đường Ngũ Tuấn lắc đầu thở dài: "Hèn chi có nhiều sóng tạp âm tới vậy. Thì ra không phải mỗi máy nghe lén hoạt động, lần này đúng là sơ suất của con, con thua tâm phục khẩu phục.
"Không, con không hề sơ sót ở điểm này, mà là một điểm quan trọng hơn."
Tịch Song đứng lên ngồi quay lưng với Đường Ngũ Tuấn, cậu không thể nhìn ra vẻ mặt của Tịch Song, cũng không nghe Tịch Song nói gì nữa.
Đường Ngũ Tuấn chỉ còn cách hỏi chân thành: "Con sai ở điểm nào?
Đường Ngũ Tuấn luôn tự phụ, dù là sai cũng chỉ có 1 sai lầm, không thể có nhiều hơn.