"Em nhớ kỹ này, dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra thì anh sẽ mãi mãi đứng về phía em, em không cô đơn đâu."
Đường Tinh Khanh ngạc nhiên nhìn anh ta.
La Vinh Hiển lặp lại lần nữa như nhấn mạnh, "Mãi mãi." Trong mắt anh ta không có ý cười, nhưng thay vào đó là dịu dàng và kiên định khiến Đường Tinh Khanh khó có thể làm ngơ.
Từ trước đến giờ, Đường Tinh Khanh luôn áy náy với tình yêu và sự giúp đỡ của La Vinh Hiển, nhưng cô biết, nếu cô từ chối sẽ chỉ khiến anh ta càng thêm đau khổ.
Thật khó nghĩ!
Đường Tinh Khanh bất giác cúi đầu thấp hơn, cô trốn tránh không dám nhìn thẳng vào ánh mắt tràn đầy tình yêu của La Vinh Hiển.
Phản ứng của Đường Tinh Khanh khiến La Vinh Hiển chỉ biết cười khổ. Bao năm rồi, La Vinh Hiển vẫn độc thân, đủ chứng minh tình yêu anh ta dành cho Đường Tinh Khanh sâu đậm đến nhường nào.
Để ở bên chăm sóc Đường Tinh Khanh, anh ta không chấp nhận cái danh anh trai, Đường Tinh Khanh coi anh ta như anh trai nhưng La Vinh Hiển thì không thỏa mãn với quan hệ ấy.
"Em... em cảm ơn." Đường Tinh Khanh im lặng hồi lâu mới ngẩng đầu lên, đôi mắt của cô long lanh nhìn anh ta.
La Vinh Hiển cứng ngắc nhìn cô.
Đường Tinh Khanh cảm thấy hơi bối rối, cô tưởng La Vinh Hiển không nghe rõ nên lặp lại lần nữa, "Anh Hiển, cảm ơn anh."
La Vinh Hiển dụi điếu thuốc lá trong tay rồi đứng dậy. Anh ta không nói gì, chỉ mỉm cười dịu dàng, "Tinh Khanh, dù thế nào thì anh cũng không bỏ cuộc đâu. Bao năm qua, anh tin rằng em cũng hiểu lòng anh rồi, phải không?"
Đường Tinh Khanh cũng đứng dậy, hai tay đan vào nhau, không biết đáp lại câu hỏi của La Vinh Hiển thế nào cho phải. Nên nói hay không đây? Cô thật sự rất đau đầu.
La Vinh Hiển cũng không chờ đợi câu trả lời từ Đường Tinh Khanh, anh ta vỗ vai cô rồi xoay người rời khỏi quán.
Mùi nước hoa nhàn nhạt ấy đã tan biến, Đường Tinh Khanh như cô nhóc làm chuyện sai, cô nhìn theo bóng lưng La Vinh Hiển mà lòng áy náy không thôi.
Nhưng cô biết, La Vinh Hiển đã đồng ý sẽ giúp cô. Như vậy, cô sẽ sớm biết được tin tức của Đông Phùng Lưu.
Cô vừa cảm thấy như trút được gánh nặng, lại vừa tự trách chính mình sao quá ích kỷ.
Đường Tinh Khanh đội chiếc mũ rộng vành hôm qua Đường Ngũ Tuấn chọn cho để đến quán cà phê, cô kéo vành mũ xuống che khuất cả khuôn mặt.
Nếu người của Tịch Song biết cô ở đây một mình, nhất định sẽ đến bắt cô lại.
Đường Tinh Khanh không hiểu tại sao người đàn ông nào bên cạnh cô cũng vô lý và ngang ngược như thế, nếu không có Nam Cường Thịnh và La Vinh Hiển trung hòa thì chắc cô đã phát điên rồi.
Điều mà Đường Tinh Khanh khao khát nhất là tự do.
Trước đây, cô không bị giam lỏng thì cũng là chạy trốn, Đường Tinh Khanh không muốn về nhà Nam Cường Thịnh cho lắm nên cứ đi dạo không mục đích.
Khi đi qua một khu mua sắm, cô chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở cửa. Đường Tinh Khanh kéo vành mũ lên để nhìn cho kỹ, người kia đúng là Doãn Thu Ngọc. Đằng sau cô ta là một đám cấp dưới xách túi lớn túi nhỏ, xem ra vừa mới đi mua sắm xong.
Đường Tinh Khanh không nhịn được bèn chạy đến trước mặt Doãn Thu Ngọc và chất vấn cô ta, "Đông Phùng Lưu đang ở đâu?"
Doãn Thu Ngọc tháo kính râm xuống, khinh khỉnh nhìn Đường Tinh Khanh, "Ồ, sao cô không vui vẻ cùng người đàn ông đã cứu cô đi, chạy tới đây làm gì vậy?"
Đường Tinh Khanh không thèm để ý đến câu mỉa mai của cô ta, chỉ chăm chăm hỏi, "Đông Phùng Lưu đang ở đâu?"
Doãn Thu Ngọc bỗng bật cười, sẵng giọng đáp, "Vị hôn phu của tôi ở đâu, đến lượt người ngoài như cô biết à?"
Đường Tinh Khanh á khẩu không trả lời được.
Doãn Thu Ngọc không ý định bỏ qua cho cô nên lớn tiếng nói cho người xung quanh đều nghe thấy, "Mọi người hãy nhìn đây, ả đàn bà này quyến rũ chồng tôi, giờ còn đến trước mặt tôi diễu võ dương oai thế này đây, mọi người thấy có nực cười không cơ chứ?"
Giọng cô ta vừa chói vừa gay gắt, khiến bao người ghé mắt đến chỉ trỏ Đường Tinh Khanh rồi xì xào bàn tán.
Khuôn mặt trắng nõn của Đường Tinh Khanh đỏ bừng cả lên, nhưng rất nhanh, cô đã lấy lại được bình tĩnh, cô mỉa mai nói lại, "Vị hôn phu của cô đang bệnh nặng liệt giường mà cô còn rảnh rang đi mua sắm vậy à?"
Người xung quanh ồ lên, đề tài bàn tán lại chuyển đến Doãn Thu Ngọc.
"Đây là chuyện của tôi, cô không có quyền xen vào."
Đường Tinh Khanh nghĩ, đối phó với loại đàn bà mạnh miệng như thế này thì không thể yếu thế được, cô tiến đến gần Doãn Thu Ngọc, nhìn chằm chằm cô ta.
Doãn Thu Ngọc không tự chủ mà lùi về phía sau, cô ta đang e ngại cô.
Đường Tinh Khanh nhân đó nói tiếp, "Cô nên nói cho tôi biết Đông Phùng Lưu đang ở đâu thì hơn đấy, nếu không tôi sẽ không để yên cho cô đâu."
Ấn tượng của Doãn Thu Ngọc về Đường Tinh Khanh là một kẻ nhu nhược, giờ cô dám nói năng không nể nang như vậy, lẽ nào... đã tìm được chỗ dựa rồi?
Doãn Thu Ngọc càng nghĩ càng sợ, cô ta không nhịn được lại lùi lại mấy bước.
"Cô nên tin là vậy, nếu chọc giận tôi, tôi sẽ khiến cô bị mất hết danh dự, nếu không tin thì cứ thử xem." Ngoài sáng thì Đường Tinh Khanh có Tịch Song và La Vinh Hiển giúp đỡ, trong tối thì có con trai thiên tài, không có gì phải sợ Doãn Thu Ngọc cả.
Mặt Doãn Thu Ngọc tái nhợt, môi run lên bần bật, nhưng cô ta cũng là một người mạnh mẽ, không muốn bị lép vế trước mặt bao nhiêu người, "Cô đừng quên Đông Phùng Lưu vẫn đang ở trong tay tôi, nếu cô làm gì quá đáng thì cả đời này đừng hòng gặp được anh ta nữa." Cô ta ưỡn ngực, tự tin cười.
Cô ta dám đe dọa trắng trợn như vậy!
Đường Tinh Khanh không thể kiềm chế được lửa giận trong lòng mình, cô tiến lên một bước rồi cho Doãn Thu Ngọc một cái tát.
Doãn Thu Ngọc bị tát nổ đóm mắt, cô ta gào lên, "Mày sẽ phải trả giá đắt..."
Nhưng cô ta chưa kịp nói dứt lời đã bị tát thêm phát nữa, Đường Tinh Khanh lạnh lùng nói, "Lần trước tôi ngăn người đó giết cô, nhưng nếu cô còn quá đáng, tôi sẽ đổi ý đấy."
Đường Tinh Khanh như biến thành một người khác, áp lực xung quanh cô khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Doãn Thu Ngọc chầm chậm ngẩng đầu lên, nở một nụ cười như điên dại. Thì ra con khốn Đường Tinh Khanh chỉ đang khoe mẽ thanh thế mà thôi... Khi Đường Tinh Khanh nhắc đến người đàn ông bí ẩn kia, Doãn Thu Ngọc nhớ lại, cũng có một kẻ bí ẩn bày mưu cho cô ta trước khi cô ta chuyển Đông Phùng Lưu đi.
Giờ Doãn Thu Ngọc đã biết hai kẻ bí ẩn kia là cùng một người, kẻ bày mưu cho cô ta cũng chính là người đã cứu Đường Tinh Khanh đi.
Thì ra là vì tranh cướp Đường Tinh Khanh, cô ta đứng ngoài lại đắc lợi. Doãn Thu Ngọc ôm suy nghĩ nông cạn ấy mà cười đắc ý.
Cô ta cười lạnh, "Đường Tinh Khanh, cô tưởng gã kia sẽ giúp cô tìm Đông Phùng Lưu sao? Thực ra, nếu không nhờ hắn nhắc nhở, tôi cũng không nghĩ đến việc chuyển Đông Phùng Lưu đi đâu..."