Đường Tinh Khanh như bị sét đánh, trong đầu chợt lướt qua một hình ảnh, hóa ra Tịch Song cũng tham dự vào việc này, chẳng trách đến chuyên gia tình báo Nam Cường Thịnh cũng không tìm được tung tích của Đông Phùng Lưu.
Đường Tinh Khanh nắm chặt tay lại, miễn cưỡng nói: “Cứ coi như không dựa vào anh ấy, tôi cũng có cách khiến cô sống không bằng chết.”
Đường Tinh Khanh không ngờ chân tướng sự việc lại như vậy, nhưng giờ không phải là lúc sợ hãi, đành phải kiên trì tiếp tục uy hiếp Doãn Thu Ngọc.
Song Doãn Thu Ngọc cũng không phải là người phụ nữ đơn giản, thấy Đường Tinh Khanh thất thần, thầm nghĩ bản thân chắc chắn đã đoán đúng rồi, người đàn ông bí ẩn kia khả năng rất lớn không phải là chỗ dựa vứng chắc của Đường Tinh Khanh, ít nhất là bây giờ không phải.
Doãn Thu Ngọc chuẩn bị thừa cơ lấn tới, ép sát Đường Tinh Khanh, gằn từng chữ: “Không cần giả bộ trước mặt tao đâu.”
“Đông Phùng Lưu giờ đang hôn mê, chỗ dựa vứng chắc của mày cũng không ở đây, mày nghĩ mày là ai? Mày lấy gì mà đấu với tao?”
Đường Tinh Khanh cắn chặt răng, tim cũng đập thình thịch.
Không sai, cô vẫn còn cậu con trai thiên tài Đường Ngũ Tuấn có thể giúp cô, nhưng bây giờ Tuấn lại không ở bên cô.
Doãn Thu Ngọc vừa châm chọc vừa cười nham hiểm tiến gần Đường Tinh Khanh.
Thấy Đường Tinh Khanh ngẩn người, cô ta giơ tay định tát Đường Tinh Khanh.
Nỗi nhục bị mất mặt trước mọi người, đương nhiên cũng phải đòi lại
Nhưng tay cô lại không thể nào giáng xuống được, bởi vì đằng sau Đường Tinh Khanh bỗng xuất hiện một người đàn ông. Đó không phải người đàn ông bí ẩn trước đây, người này cô cũng quen.
Người tới chính là La Vinh Hiển, người đàn ông tiếng tăm lững lẫy trong giới kinh doanh, có thực lực ngang với Đông Phùng Lưu.
Mấu chốt là lúc này La Vinh Hiển đang hung tợn nhìn Doãn Thu Ngọc, mặc dù La Vinh Hiển không nói câu nào nhưng cô ta tin, nếu như cái tát này giáng xuống thì kết cục của cô ta sẽ thảm hơn Đường Tinh Khanh nhiều.
“Anh Vinh Hiển.”
Đường Tinh Khanh cũng phát hiện La Vinh Hiển đang đứng sau lưng, anh quả nhiên luôn xuất hiện bên cạnh cô lúc cô cần.
La Vinh Hiển nhẹ gật đầu, đứng ở bên cạnh Đường Tinh Khanh.
“Đánh đi, sao thế? Không dám ra tay à?” La Vinh Hiển cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn sang Doãn Thu Ngọc.
Doãn Thu Ngọc giờ thật sự đang vô cùng lúng túng. Nếu hạ tay xuống thì chẳng phải quá mất mặt ư, còn nếu không hạ tay thì e rằng La Vinh Hiển sẽ khiến cô đau khổ hơn.
Cân nhắc một hồi, Doãn Thu Ngọc đành hừ lạnh một tiếng rồi hạ tay xuống.
“Đường Tinh Khanh, xem ra cô đúng là có kỹ năng dụ dỗ đàn ông, đến tổng giám đốc La cũng trở thành tình nhân của cô.”
Mặt Đường Tinh Khanh đỏ lên, tức giận đùng đùng.
Mà kỳ lạ là La Vinh Hiển lại không hề phản bác, im lặng không lên tiếng mà còn mỉm cười. Không biết chừng anh còn thích hưởng thụ hiểu lầm này.
Đường Tinh Khanh lạnh lùng nhìn Doãn Thu Ngọc, tức giận nói: “Người nhiều chuyện không sống được lâu đâu, biết chưa?”
La Vinh Hiển ngăn Đường Tinh Khanh lại, nói với Doãn Thu Ngọc: “Tôi không có thời gian nhiều lời với cô, tôi khuyên cô nói tin tức mà Tiểu Khanh muốn biết đi, nếu không tôi cũng không ngại ra tay với cô đâu.”
Doãn Thu Ngọc giận đến mức người run lẩy bẩy, nhưng dưới sự uy hiếp của La Vinh Hiển lại không dám làm gì.
Đường Tinh Khanh nói tiếp: “Nếu cô cứ u mê không chịu tỉnh ngộ, tôi không ngại công bố những việc bẩn thỉu cô làm kia ra đâu. Đến lúc đó tôi sẽ khiến cô không dám ló mặt ra đường.”
Cái chuyện gọi là bẩn thỉu kia đương nhiên là Doãn Thu Ngọc lẳng lơ sau lưng Đông Phùng Lưu, lại bắt cóc Đường Tinh Khanh, bây giờ lại giấu Đông Phùng Lưu những chuyện này.
Doãn Thu Ngọc suy nghĩ rất lâu, song La Vinh Hiển và Đường Tinh Khanh căn bản không cho cô một chút cơ hội nào.
Doãn Thu Ngọc nghĩ thầm, bao nhiêu người đứng vây xem như thế này, nếu như Đường Tinh Khanh làm thật thì một truyền mười, mười truyền trăm, cô thân bại danh liệt là chuyện không thể thay đổi được.
Doãn Thu Ngọc không có lựa chọn nào khác, mặc dù không cam tâm nhưng chỉ đành nhận thua.
“Nói không hả?” Đường Tinh Khanh lạnh lùng hỏi, khí thế toàn thân phát ra khiến cô ta sợ hãi.
Người Doãn Thu Ngọc run rẩy, sợ hãi trong lòng.
Cuối cùng, cô đành phải nói cho Đường Tinh Khanh tung tích của Đông Phùng Lưu.
Hóa ra cô giấu Đông Phùng Lưu ở trong một bệnh viện tư nhân. Đường Tinh Khanh nghe vậy lòng cũng thoải mái hơn nhiều, định đi gặp Đông Phùng Lưu ngay.
Lúc này Doãn Thu Ngọc lại cười lạnh nói: “Có nói cho hai người thì đã làm sao? Tôi cũng mấy ngày không gặp Đông Phùng Lưu rồi, Nam Cường Thịnh cũng không tìm được người, cô nghĩ việc này là do tôi làm ư?”
“Cô có ý gì?”
Đường Tinh Khanh vừa mới thả lỏng lại căng thẳng.
“Ý gì? Còn không hiểu sao? Người đàn ông đó không những không nghe ý kiến của tôi, sau đó thậm chí còn đuổi tôi ra khỏi bệnh viện. Đường Tinh Khanh, hắn là tình địch của Đông Phùng Lưu, cô nghĩ rằng hắn sẽ cho cô gặp Đông Phùng Lưu à?”
Quả nhiên là Tịch Song, Đường Tinh Khanh cảm thấy đau đầu rồi.
La Vinh Hiển an ủi Đường Tinh Khanh, đồng thời cảnh cáo Doãn Thu Ngọc:
“Nếu như cô để lộ chuyện của chúng tôi, tôi cũng có thể chuẩn bị quan tài cho cô đấy, tự xem mà làm đi.”
Chẳng cần nói nhiều, La Vinh Hiển cũng không thèm nhìn phản ứng của Doãn Thu Ngọc, bởi vì chẳng quan trọng.
Doãn Thu Ngọc tuyệt vọng nhìn bóng lưng Đường Tinh Khanh. Mặc dù cô lại thua nhưng vẫn không phục.
Chẳng qua là đồ đê tiện dựa vào dụ dỗ đàn ông mà thôi, có điều vì sao con khốn nạn này luôn quyến rũ được đàn ông có thế lực mạnh vậy?
Đôi gian phu dâm phụ!
Doãn Thu Ngọc chỉ có thể mắng mấy câu cho hả giận
.....
Trong đầu Đường Tinh Khanh bây giờ rối bòng bong, cô rất muốn nhanh chóng gặp Đông Phùng Lưu, nhưng nếu tùy tiện đi vào bệnh viện kia, chẳng phải lại tự chui đầu vào lưới ư?
Không biết chừng Tịch Song sớm đã ở đó đợi cô rồi cũng nên.
“Tiểu Khanh.”
La Vinh Hiển không nhịn được mà đánh động Đường Tinh Khanh.
“Người đàn ông bí ẩn mà Doãn Thu Ngọc nói là ai? Có quan hệ gì với em?”
Đường Tinh Khanh không chú ý đến chuyện Tịch Song đã bị bại lộ nhưng quan hệ của cô với Tịch Song vô cùng phức tạp, thậm chí còn phức tạp hơn mối quan hệ của cô với Đông Phùng Lưu năm đó, tựa như địch lại tựa như bạn, thật là khó hình dung.
Ở một phương diện khác, cô cũng đồng ý với Tịch Song giữ bí mật cho hắn, nếu không chỉ rước thêm phiền phức.
“Đó... Việc đó... Bạn quen biết thôi, nhưng không phải quá thân.” Đường Tinh Khanh ấp úng nói.
La Vinh Hiển thấy Đường Tinh Khanh không muốn nói cũng không ép, chỉ nói: “Chuyện này anh cũng có thể giúp, không có gì đâu.”
La Vinh Hiển ra vẻ thoải mái nói, đại khái là muốn Đường Tinh Khanh yên tâm.
Đường Tinh Khanh gật đầu, sau đó nói: “Thực ra chuyện này hơi phức tạp, anh có thể giúp đỡ thì còn gì bằng.”
La Vinh Hiển tự tin nói: “Vậy đi thôi, chúng ta dẫn Đông Phùng Lưu đi.”
Đường Tinh Khanh kinh ngạc, La Vinh Hiển là không biết thực lực của Tịch Song, đi vào như thế chắc chắn xảy ra chuyện.
“Vậy đi, thực ra Nam Cường Thịnh cũng đang điều tra việc này, chúng ta nên gặp nhau trước đi, hơn nữa cũng dễ bàn bạc đối sách.”
Trên thực tế, Đường Tinh Khanh cũng rất muốn nghe ý kiến của Đường Ngũ Tuấn.