*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đúng lúc này Đường Tinh Khanh đang muốn tìm cơ hội để một mình ra ngoài, do đó cô cũng không từ chối, cô nói với Đông Phùng Lưu nói: “Em về nhà trước đây, tối nay anh cứ ở lại nhà Cường Thịnh đi, như thế tiện cho anh.”
Phương Minh thấy Đường Tinh Khanh định ra ngoài liền vội vàng chạy theo: “Tinh Khanh, tớ về cùng cậu, bộ dạng cậu thế này tớ cũng không yên tâm.”
Đường Tinh Khanh nói từ chối: “Tớ muốn một mình yên tĩnh một lát, mọi người có tin gì thì nhất định phải báo tớ nhớ.” Nói xong rồi cô liền vội vội vàng vàng bước ra khỏi cửa.
Tuy hành động của Đường Tinh Khanh dưới con mắt của ba người có chút kì lạ, nhưng bây giờ trong đầu bọn họ điều quan trọng nhất vẫn là làm sao để tìm ra được Đường Ngũ Tuấn thế nên bọn họ cũng không để ý lắm.
Đường Tinh Khanh sau khi bước ra khỏi căn biệt thự của Nam Cường Thịnh cô đảo mắt nhìn quanh bốn phía, cô nhìn thấy từ phía không xa một chiếc xe màu đen đang được lái tới.
Chiếc xe đỗ ngay trước mặt cô, trong xe một người đàn ông chọc đầu đeo một đôi kính đen và nói với cô: “Là cô Đường đúng không? Mời lên xe, ông chủ chúng tôi muốn gặp cô.”
Không cần nói cũng biết đó là người của Tịch Song. Sau sự việc lần trước đối với tập đoàn Đông Phùng, Đường Tinh Khanh cứ nghĩ rằng Tịch Song cũng đã thu bớt người về, nhưng thực sự không ngờ được rằng anh ta còn tăng cường hơn, ngay tới cả xung quanh biệt thự của Nam Cường Thịnh cũng bố trí người của mình.
Người đàn ông đầu chọc đó dường như nhìn ra suy nghĩ của Đường Tinh Khanh, hắn nói lạnh lùng: “Đừng nói là nhà Đông Phùng và nhà Nam Cường, cả cái thành phố này chỗ nào cũng có tai mắt của ông chủ chúng tôi, các người muốn đấu với ông chủ e rằng sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”
Tên thuộc hạ này dường như không giống với những tên thuộc hạ trước đâyc ủa Tịch Song, hắn ta có vẻ không hề có ý sợ hay tỏ ra kính trọng đối với Đường Tinh Khanh, ngược lại còn lạnh lùng cười chế nhạo.
Đường Tinh Khanh chẳng thèm để ý tới thái độ chế nhạo của hắn ta, cô chỉ lặng lẽ ngồi trong xe.
Tên đầu chọc nhìn Đường Tinh Khanh từ phía gương chiếu hậu, đột nhiên hắn cười lạnh lùng và nói: “Cô Đường, tôi đi theo ông chủ bao nhiêu năm như vậy mà chưa từng thấy ông chủ để tâm tới một cô gái nào như cô đâu, đây đúng là phúc phần của cô đấy, tôi thấy cô hãy biết trân trọng, bằng không....”
Đường Tinh Khanh không đợi tên đầu chọc nói xong cô liền cắt ngang lời hắn ta: “Tịch Song trả tiền lương cho anh để anh nói những lời đó à? tốt nhất anh hãy ngậm miệng lại cho tôi.”
Tên đầu chọc không ngờ rằng Đường Tinh Khanh một người phụ nữ với vẻ ngoài thùy mị như vậy mà cũng có lúc rắn như thế, hắn ta nheo mắt lại, xoa xoa cái đầu chọc của mình và ngậm miệng lại.
“Đúng là cái đồ sướng không biết đường sướng.” Hắn ta lại ngứa mồm mà thốt ra một câu.
Đường Tinh Khanh lườm hắn ta một cái, trong lòng cô nghĩ vị trí của hắn ta khi ở bên cạnh Tịch Song chắc chắn không hề thấp, nếu không đã không to gan dám nói với cô như vậy. Kể cả là Tịch Song có đối xử tàn nhẫn với cô nhưng cũng không cho phép kẻ khác sỉ nhục Đường Tinh Khanh.
Chiếc xe lặng lẽ chạy trên đường, cuối cùng dừng lại trước một căn biệt thự.
Tịch Song có rất nhiều biệt thự ở thành phố này, căn biệt thự này Đường Tinh Khanh chưa từng tới.
Đường Tinh Khanh được đưa tới căn phòng khác vô cùng lớn của biệt thự, khi đó Tịch Song đang ngồi trên chiếc ghế sô pha lớn ở vị trí trung tâm của căn phòng, giống như một đế vương thời cổ đại, anh ta bệ vệ nhìn Đường Tinh Khanh từ trên xuống dưới.
“Tôi đã biết sớm muộn gì cũng có ngày hôm nay.”
Im lặng hồi lâu, cả hai người dường như đang thi với nhau xem ai mở miệng trước. Nhưng cuối cùng Tịch Song vẫn là người lên tiếng đầu tiên, Đường Tinh Khanh không biết đây có được tính là thắng lợi của bản thân không.
Đường Tinh Khanh ngồi xuống đối diện với Tịch Song, ánh mắt cô không nhìn thẳng vào anh ta mà cô nhìn ra bức tường phía sau lưng anh ta và nói bình tĩnh: “Đúng thế, âm mưu của anh thành rồi, nên anh vui mừng đúng không?”
Không biết Tịch Song không nghe ra sự phẫn nộ trong câu nói của Đường Tinh Khanh hay nghe ra mà vẫn cố ý muốn chọc tức cô, anh ta gật đầu và nói: “Vui, đương nhiên là vui rồi, cô biết đấy, điều làm tôi vui nhất là có được cô, có được mọi thứ của cô.”
Cơ thể Đường Tinh Khanh run lên, vốn cô còn muốn nói rõ với Tịch Song rằng bản thân cô không có một chút tình cảm nam nữ nào với anh ta, nhưng lời như vậy cô đã nói rất lâu và rất nhiều lần rồi, có nói thêm cũng chẳng có ý nghĩa gì, Tịch Song rõ ràng là kẻ không nói đạo lý mà một mực muốn giữ Đường Tinh Khanh lại.
Đường Tinh Khanh biết ý nghĩ của mình cũng không quan trọng gì, điều quan trọng là sự lựa chọn của cô.
“Nếu bây giờ tôi muốn Ngũ Tuấn thì nên làm thế nào? Dù sao thì cục diện bây giờ cũng là do anh nắm giữ, tôi còn có cách gì nữa.”
Đường Tinh Khanh nói với vẻ tuyệt vọng, ai biết được Tịch Song lại thờ ơ trả lời: “Ồ? Tôi muốn cô tự nguyện, tôi không hề có ý cưỡng ép cô, vì thế tốt nhất là tự bản thân cô quyết định, đừng nói tôi ép cô là được.”
Đê tiện!
Làm ra như vậy rồi mà vẫn không quên áp bức tinh thần của Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh rất muốn phát điên lên, nhưng cuối cùng cô cũng kìm cơn nóng giận lại, giọng cô run lên cô nói: “Được, tôi sẽ ở lại, anh để Ngũ Tuấn đi. Nó còn nhỏ, không nên kéo nó vào chuyện này.”