*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
không rời khỏi cậu.
Đường Ngũ Tuấn cảm thấy bản thân mình chưa từng phẫn nộ như thế này bao giờ, những áy náy, sự tôn trọng trước đây của mình đối với Tịch Song cùng với những tình cảm giữa hai người dường như đã bị chính Tịch Song phá hủy mất rồi. Đường Ngũ Tuấn vẫn luôn lí tính nhưng rơi vào tình cảnh thế này cậu cũng như đánh mất đi lý trí của mình. Nếu lúc này trong tay cậu có dao thậm chí cậu có thể đem con dao đó đâm thẳng vào Tịch Song.
Là vì Tịch Song đã phá vỡ đi cuộc sống hạnh phúc mà khó khăn lắm cậu mới có được, là Tịch Song đã làm ngăn cách bố cậu và mẹ cậu.
Khi mà Đường Ngũ Tuấn đang xông về phía Tịch Song thì một bóng dáng to lớn ập tới, người đàn ông đầu chọc giống như một bức tường đứng chắn trước mặt Đường Ngũ Tuấn.
Đường Ngũ Tuấn cảm thây cơ thể mình đau nhói, chẳng qua là cậu va vào người đàn ông đó và cảm thấy xương khớp mình như sắp rời ra, đau tới nỗi sắp chảy nước mắt, nhưng cậu vẫn nghiến răng và không từ bỏ.
Tên đầu chọc cười lạnh lùng và nhấc bổng cơ thể nhỏ bé của Đường Ngũ Tuấn lên, sau đó hắn cười và nói vẻ không hài lòng: “Tiểu tử, có phải mày nên giữ thái độ tôn trọng với cha nuôi mày không?”
Đường Ngũ Tuấn cắn tên đầu chọc đó một cái.
Tên đầu chọc đã lang bạt hơn chục năm nay, ngay tới cả Tịch Song cũng còn nể hắn vài phần, từ lúc nào mà hắn lại bị xúc phạm bởi một thằng nhỏ chứ, vậy là hắn tức điên lên giơ tay định giáng cho Đường Ngũ Tuấn một cái tát.
Đường Ngũ Tuấn thì vẫn với thái độ trời không sợ đất không sợ, còn Đường Tinh Khanh thì hoảng loạn chạy lại gần muốn bảo vệ Đường Ngũ Tuấn.
“Dừng tay!”
Tịch Song lạnh lùng lên tiếng, anh ta ngay cả liếc nhìn tên đầu chọc cũng chẳng thèm, lúc này toàn bộ sự chú ý của anh ta hướng về khuôn mặt hoảng loạn của Đường Tinh Khanh.
Tên đầu chọc nghe thấy mệnh lệnh của Tịch Song thì dù không muốn cũng phải hạ tay xuống, sau đó hắn thả Đường Ngũ Tuấn xuống sàn nhà, hắn tay quay đầu sang nói với Tịch Song: “Ông chủ, cả hai mẹ con nhà này đều là những kẻ không biết điều, việc gì phải lãng phí thời gian với bọn họ, cứ đem Đông Phùng Lưu cùng với tập đoàn của hắn tiêu diệt đi là xong.”
Tịch Song vẫn không liếc nhìn tên đầu chọc, anh ta chằm chằm hướng ánh mắt về phía Đường Tinh Khanh, rồi lại từ từ nói: “Xem ra coi trọng ngươi thì ngươi lại tự cho rằng mình là ông chủ à? lời ta nói rồi sẽ không nhắc lại lần thứ hai, ngươi hãi tự biết thân biết phận.”
Tên đầu chọc cúi đầu xuống, không ngờ rằng Tịch Song không hề khách khí với hắn như thế, hắn là tên thuộc hạ mà Tịch Song đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua về, cũng là tâm phúc nhiều năm của Tịch Song, đây là lần đầu tiên hắn ta bị Tịch Song dằn mặt như vậy, trong lòng thực sự cảm thấy rất bực bội.
Có điều Tịch Song đã nói như vậy rồi, hắn cho dù có không hài lòng nhưng cũng không dám làm trái lại lời của Tịch Song, chỉ có thể đứng yên cạnh đó, chỉ có thể dùng ánh mắt bất mãn để hướng về phía Đường Tinh Khanh và Đường Ngũ Tuấn.
Đường Tinh Khanh ôm lấy Đường Ngũ Tuấn, cô xoa đầu cậu và nói: “Ngũ Tuấn, nghe lời mẹ, con mau đi đi có được không, quay về với bố con.”
Đường Ngũ Tuấn một mực lắc đầu: “Con không cho phép mẹ ở với người đàn ông này, mẹ là của bố con, mãi mãi là như thế!”
Đường Ngũ Tuấn nhìn Tịch Song với ánh mắt phẫn nộ, cậu từ chối lời đề nghị của Đường Tinh Khanh.
Nước mắt của Đường Tinh Khanh bỗng lăn dài trên khóe mắt, cô hôn lên đầu cậu con trai bé bỏng và khẽ nói: “Mẹ cũng là không còn cách nào khác, nếu con cứ như vậy thì sự hi sinh của mẹ là uổng công à!”
“Thế nhưng, mẹ....” Đường Ngũ Tuấn thấy Đường Tinh Khanh khóc trong lòng cậu vô cùng đau xót.
Đường Tinh Khanh lắc lắc đầu, cắt ngang lời nói của Đường Ngũ Tuấn: “Tình hình của bố con bây giờ cũng rất không ổn, con thông minh như vậy, nếu có thể ở bên cạnh để giúp bố con thì tốt biết bao, mẹ còn đợi con đưa mẹ về này, nếu con cứ ở đây thì sẽ chẳng làm được gì cả.”
Đường Tinh Khanh đánh đòn tâm lý, Đường Ngũ Tuấn cũng bắt đầu dao động.