Ủy ban trọng tài võ lâm lúc ấy rất mất nhiều công sức hóa giải hai phái, nhưng ngược lại không có được kết quả mong muốn. Hai bên võ giả rất khó nói rõ ai đúng ai sai.
Thật ra cừu hận của Võ Đang và Bát Cực môn rất đơn giản và trực quan. Một bên Võ Đang ra chỉ thị cho đệ tử Chưởng luật điện xuất phát sau đó thì đã tiến hành thông báo cho Bát Cực môn, nhưng Bát Cực môn lại không nhận được tin tức như vậy, là Võ Đang không có thông báo cho bọn họ!
Điều này làm hai bên lâm vào mâu thuẫn, không ai chịu nhượng bộ.
Nhưng tất cả mọi người đều hiểu rằng bất quá chỉ là lí do thoái thác thôi, cừu hận đằng sau chính là tranh đoạt lợi ích. Đây có lẽ mới thật sự là trọng điểm.
Nhưng ủy ban trọng tài võ lâm không có bỏ qua cơ hội lần này, bởi vì Bát Cực môn đã đưa ân oán của hai bên ra trước mặt họ, cũng đồng nghĩa đây là cơ hội để giúp họ mở rộng ảnh hưởng. Nếu như có thể cứu quan hệ của hai bên, vậy thì trên võ lâm tất sẽ nhận được rất nhiều sự việc như thế này, cho nên muốn thu hoạch tất phải trả giá.
Từ trước trọng tài võ lâm phần lớn đều giải quyết ân oán cá nhân, hoặc giả là giữa tiểu môn và tiểu phái những chuyện lông gà da vịt, còn giống như chuyện thế này, cơ may chỉ có lần, bỏ qua sau có hối hận cũng không được.
Quan trọng ở chỗ, trong đại môn phái thì đã có môn phái đồng ý hòa giải, cái mà bọn họ đại biểu là một loại xu thế của Võ lâm, bất luận thế nào cũng không thể bỏ qua sức mạnh này. Tuy cơ bản mà nói, có lẽ những môn phái này không có người đứng ra, nhưng cũng được tính là một thế lực vô hình.
Cứ như vậy mỗi ngày ủy ban trọng tài đều rất bận rộn. không ngừng tiến hành chu toàn ở hai phái, đáng tiếc là hiệu quả quá nhỏ. Bởi vì sự tình phát triển càng ngày càng theo xu hướng ác liệt.
Võ Đang có được tin tức của Bát Cực môn liền bắt đầu hành động, đầu tiên là phái Ngoại sự điện. Nhiệm vụ chủ yếu của Ngoại sự điện là liên hệ với người thường, hơn nữa là gia tăng thu nhập cho môn phái. Kinh tế của Võ Đang lấy từ hai nguồn chính, trừ du lịch còn lại đều là đóng góp của Ngoại sự điện.
Như HÌnh Ý môn hay Bát Cực môn Ngoại sự vụ của bọn họ chẳng qua là một người hoặc là mấy người phụ trách như là Trần Bỉnh Đức hoặc là Diêm Phong, bọn họ đều là nhân vật ngoại sự chủ yếu của hai môn phái.
Đệ tử của Võ Đang rất đông hơn nữa người ở Ngoại sự vụ phần lớn là người ngoài, thế nên có số lượng cực đại. Những người này có đất mà Võ Đang đang hướng tới, có rất nhiều người là để học một số ít công phu. Nguồn tại ện FULL
Ngoại sự điện gồm có điện chủ, chưởng lão, ở dưới còn có đệ tử đời , do những người này tạo thành trung tâm. Nhưng thực lực ngoại môn của bọn họ rất cường đại, phái ra hơn đệ tử đến Băng thành. Những người này hành động dị thường cẩn thận, vạch ra phạm vi thế lực của Băng thành, đồng nghĩa với việc làm đầy tớ của các điện khác ở Võ Đang.
Mấy trăm người hoạt động là vô cùng lớn, cũng may Bát Cực môn ở Băng thành rất có căn cơ, bằng không những người này có thể san bằng cả Bát Cực môn.
Trần Mễ Lạp trong nội tâm cũng đang tính toán, Võ Đang chỉ cần đền, liền lợi dụng ưu thế tại Băng thành của Bát Cực môn toàn bộ giết sạch. Dù sao đã đến mức như thế này, cùng lắm thì chết! Huống hồ những người này đến đây không phải du lịch, đã đến địa bàn của người khác phải có giác ngộ về cái chết.
Trần Mễ Lạp đắc ý nhất là cùng hợp tác với Diệp Thiên Vân, cho nên sau g đồng hồ Võ Đang lên Băng thành liền gọi Diệp Thiên Vân vào phòng mình,cười nói:" Võ Đang đã đến địa bàn của chúng ta, nếu không giết thì sau sẽ không có cơ hội. Ta với cậu cùng đi một chuyến, chúng ta đột nhập vào buổi tối, cùng thống khoái!"
Diệp Thiên Vân nằm mơ cũng không ngờ Trần Mễ Lạp còn có hứng thú như vậy. Hắn tuy thường xuyên trong sinh tử nhưng cũng rất ít khi làm chuyện này. Dựa theo tình hình mà nói, giờ đây giống như là doanh trại của hai phe, mà Trần Mễ Lạp muốn cùng hắn đánh lén!
Nghĩ vậy trong lòng cũng hơi giật mình, ngay sau đó là một cảm giác kì quái dâng lên. Lúc trước hắn chỉ một lòng vào võ lâm, nhưng lại thiếu mất một thứ, không khí thật sự trong thực tế của võ lâm với sự tưởng tượng của hắn có bất đồng rất lớn, dường như cảm giác lên Võ Đang chém giết đang quay trở lại.
Vài chục năm liệt hỏa bị giam cầm trong lồng ngực trong lúc nhất thời hừng hực dấy lên, phấn khởi truyền khắp cơ thể, hít thở dốn dập, tim đập trống ngực tăng, mạch máu thái dương bị kích động cứ phập phồng.
Hắn quên tuổi tác, quên kinh nghiệm, chỉ có cảm giác khô nóng, lửa cháy toàn thân, dường như lúc này cũng có thể hóa thành tro tàn được.
Trần Mễ Lạp là người tinh tường, nhìn thấy Diệp Thiên Vân có động tác nuốt vào, không khỏi cười thầm âm mưu có thể thực hiện được, chỉ một tay vào quần áo đen bên cạnh nói:" Thay bộ quần áo này vào. Chúng ta giờ đây bước đi, chỗ ở của Võ Đang chúng ta thuộc như lòng bàn tay, nhất cử nhất động của bọn chúng không thể qua nổi ánh mắt của Bát Cực môn. Cho dù chúng ta đi ra ngoài, cũng không có nguy hiểm gì! Không cần thông báo cho Bát Cực môn, như vậy mặc cho ai nói chúng ta cũng không thừa nhận đến lúc đó Võ Đang cũng chịu chết không có đối chứng!"
DIệp Thiên Vân nghĩ một loạt sự tình liền có cảm giác sôi sục, ở phần bên kia tối tăm đang có tiếng gọi hắn. Nghĩ tới đây vuốt vuốt đầu không có do dự, cầm lấy quần áo vào phòng ngủ, phút sau toàn thân màu đen, trong tay cầm một mặt nạ bảo vệ do ngân sắc chế thành không ngừng đánh giá:" Trần đại ca, người Võ Đang là những ai?"
Trần Mễ Lạp thoáng dừng lại, giống như một cây đậu mọc ngược nói:" Người của Ngoại sự điện hôm nay vừa đến, có đệ tử đời thứ , còn có tông sư đời thứ , còn lại đều là vài trăm đệ tử ngoại môn, bọn họ không đáng tính!"
Nói đến đây hắn dường như nhớ ra gì đó, trầm ngâm nói:" Chúng ta hành động phải nhanh, Ngoại sự điện là thay Võ Đang càn quét chướng ngoại vật, là công cụ tiến đóng Băng thành. Chưa đến mấy tiếng, chỉ sợ mấy điện khác sẽ tới. Nếu đến lúc đó mới đi chỉ sợ chúng ta sẽ dính toàn bụi đất!"
Diệp Thiên Vân trong nội tâm cân nhắc, hiểu rằng chuyện này có thể làm hơn nữa không có gì là nguy hiểm, đối phương đã đến cửa ra vào, không giết thì không thể nào nói nổi.
Cứ như vậy hai người ra đi. Trần Mễ Lạp không biết ở đâu tìm được một xe Jetta Sedan, còn là loại mới, bất luận tới đó cũng không làm người ta chú ý. Diệp Thiên Vân khởi động xe vội vã đi về hướng đệ tử Võ Đang.
Dựa theo địa điểm Trần Mễ Lạp chỉ, Diệp Thiên Vân đến nơi cách nội thành không quá xa thì ngừng lại.
Trần Mễ Lạp nhìn bốn phía mới chậm rãi nói:" Ta ngừng xe ở chỗ này là sợ người khác phát hiện, hơn nữa xa một ít thì an toàn hơn, phái Võ Đang đang ở trong Đạo Quan, đi bộ khoảng phút là tới."
Diệp Thiên Vân ở Băng thành đã được hai năm, cho nên rất thông thuộc khu vực thành thị, vừa nghe tới Võ Đang ở trong Đạo Quan liền có một cảm giác ấn tượng mơ hồ. Lúc vừa mới bước chân vào đại học, cuối tuần đi dạo phố phòng ngủ của mấy người còn muốn vào xem, chỉ là mở cửa thì bị đạo nhân từ chối, hắn nhớ rõ còn bò trên tường vào bên trong đi lại vài lần.
Chỗ đạo quan chính gọi là Thiện Cung, khởi công xây dựng vào những năm cuối Quang Tự, là đệ nhất kiến trúc đạo giáo trong lịch sử Băng Thành, quy mô của Đạo Quan cũng coi là trong đó, vài trăm người ở thì có hơi miễn cưỡng.
Cố ý xuống xe dạo quanh phía, xác định không có ai mới đi tới Đạo Quan. Hai người không đi về phía trước Đạo quan mà là đi đến phía sau của Đạo Quan, quả nhiên phát hiện có cửa nhỏ có hai người đi đi lại lại. Từ thần sắc có thể thấy thập phần cảnh giác, nhìn phía xung quanh, một tay giữ chặt kiếm nếu có động tĩnh sẽ sẵn sàng rút.
May mà xung quanh đó có một căn nhà rách nát có thể làm chỗ ẩn thân cho hai người, ít nhất với thực lực của bọn hắn sẽ không bị phát hiện.
Trần Mễ Lạp thấy tình hình này thấp giọng nói:" Thời gian còn lại của chúng ta không nhiều, phải nhanh bắt hai người kia!"
Diệp Thiên Vân trầm trầm hít sâu, nhìn lại khoảng cách đến đó khoảng hơn m, đồng thời nhỏ giọng nói:" Tôi sẽ phụ trách người bên trái!"
Trần Mễ Lạp ló đầu về phía kia liếc nhìn sau đó gật nhẹ đầu, ngẩng đầu nhìn thoáng qua:" s sau chúng ta cùng ra tay, nhất định phải nhanh!" Nói xong liền tiến về phía bên phải.
Diệp Thiên Vân trong lòng đếm giây, mở cảm nhận, không ngừng tăng lên., s đã tới, liền phi thân về phía trước.
Trần Mễ Lạp tính thời gian không sớm không muộn, hai người vừa kịp dựa lưng vào nhau dò xét phía bên kia, nhìn không ra được thần sắc của đối phương.
Cách đó khoảng , bước, Diệp Thiên Vân chưa đến một hơi đã tới phía sau đối phương, hai cánh tay lặng yên không một tiếng động vươn ra, vươn thẳng đến gần đối phương thì đột nhiên thật nhanh; một tay đã che miệng hắn sợ phát ra tiếng động, tay kia đặt trên cổ!
Vị đạo sĩ kia trong nháy mắt đã biết có kẻ muốn lấy mạng mình, vừa định rút kiếm, thì đã thấy hô hấp cứng lại, sau đó không biết gì nữa
Thủ pháp của Diệp Thiên Vân không chỉ đánh giá là thuần thục, lúc hắn ở thư viện còn đặc biệt quan tâm đến một vài vấn đề về giải phẫu, vặn gãy cổ người thì lập tức tử vong vì động mạch cổ bị đứt gãy làm số lượng lớn máu xuất huyết bên trong, âm thanh nhỏ cũng không thể phát ra.
Quay người lại phát hiện động tác của Trần Mễ Lạp cũng rất gọn, một tay nâng thi thể lên rồi đặt dựa vào tưởng giống như đứng gác bình thường, đồng thời hướng về Diệp Thiên Vân ra dấu.
Diệp Thiên Vân minh bạch ý của hắn cũng đem thi thể này đặt trước cửa, nhìn lại thì thật đúng là không phát hiện ra được.
Trần Mễ Lạp thân hình cao lớn, rất nhẹ nhàng trèo tường sau đó mượn lực bám vào đầu tường, nhìn vào trong vài lần rồi nhẹ nhàng đi xuống, duỗi ra ba ngón tay!
Diệp Thiên Vân hành động rất to gan, Hắn đi tới cửa trước phát hiện bên trong đã khóa, liền gõ ba tiếng!