Sở Hạo y theo lời Jenny lúc trước, hắn hướng quang cầu hét lớn: “Chủ thần, chữa trị toàn thân, điểm thưởng trừ vào mỗi người.”
Vừa dứt lời, ba cột sáng liền hạ xuống bọc lấy bọn họ và nâng lên giữa không trung. Đặc biệt là Sở Hạo, ánh sáng trên người hắn là rực rỡ nhất. Thời gian dần trôi qua, hào quang rốt cục nhạt dần để lộ ra thân ảnh ba người khỏe mạnh không chút tổn thương.
Cả ba đều đã thanh tỉnh. Chẳng bù với khi nãy ngoại trừ Sở Hạo, hai người kia đều đang trong tình trạng hấp hối, vậy mà hiện giờ một vết xước cũng không thấy. Dù là mất nửa người, toàn thân dập nát, hay ngực bị xỏ xuyên, chỉ cần được ánh sáng chiếu vào một lúc là lại sinh long hoạt hổ. Chữa trị toàn thân của chủ thần không ngờ cường hãn đến vậy, vượt xa phạm trù lý giải của khoa học mà con người đang nắm giữ rồi.
Ba người đưa mắt nhìn nhau nhất thời không biết nói gì, trầm mặc… bi thương?
“Trung châu đội…”
Không biết qua bao lâu, từ giữa hai hàm răng Sở Hạo rít ra ba chữ này, ý tứ lạnh lẽo ấn chứa trong đó khiến hai người bên cạnh không rét mà run. Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy sát ý trên người Sở Hạo. Sát ý đó kịch liệt, khủng bố đến nỗi Ares và J có chút chịu không nổi.
Vài giây sau, Sở Hạo mới dần thu hồi nét dữ tợn trên khuân mặt. Hắn thì thào nói nhỏ mấy câu, hầu như chỉ mình hắn nghe được: “Ta không nợ nhân tình, nhất là nhân tình sinh tử, Jenny, nguyện vọng của cô ta nhớ rồi. Cả mối thù của cô, ta tiếp nhận!”
“Trung châu đội… thôn phệ tỷ linh hồn? Giết chóc tất cả sinh mệnh trên đại lục? Hắc hắc… hắc hắc!”
Sau vài tiếng cười lạnh, sát ý trên người Sở Hạo cuối cùng cũng biến mất, nụ cười mỉm đặc trưng lại ngự trị trên môi hắn.
Ares và J tất nhiên không cho rằng Sở Hạo là loại bạc tình bạc nghĩa. Sát ý kinh khủng lúc nãy cũng chứng minh cho điều này. Mấy ngày làm việc chung khiến bọn họ hiểu thêm về con người cùng quyết tâm của hắn. Thế nhưng, bọn họ thực sự có thể đối đầu với tiểu đội luân hồi mạnh nhất ư? Có thể chống đỡ sinh vật tựa thần ma trên bầu trời khi đó ư?
“Được rồi, không nên nghĩ nhiều…” Sở Hạo khẽ cười: “Cừu hận… chỉ cần khắc ghi trong lòng là được. Dù sao còn sống là còn cơ hội… Cũng như cái chủ thần không gian này, trước khi tới đây thì có ai từng nghĩ một thế giới như vậy lại tồn tại đâu? Không có? Cho nên chúng ta phải sống, như vậy mới có hy vọng.”
Đúng vậy, chúng ta còn sống…
Ares cùng J nở nụ cười khổ. Tương đối mà nói, biểu lộ của J bộc trực hơn một chút, còn dáng vẻ Ares… lại bao hàm ý tứ hàm xúc. Lần này hiểm tử hoàn sinh, nhưng cái cảm giác thoáng gặp qua tử thần không dễ chịu chút nào. Với thân phận của mình, Ares làm sao từng gặp phải những chuyện như vậy, nhưng hiện tại đã trải qua… và còn sống.
“Tốt rồi, không cần nói nữa, trước hết kiểm tra xem chúng ta còn bao nhiều điểm.”
Sở Hạo vừa nói xong liền nhắm mắt lại trao đổi với chủ thần, ý niệm trong đầu nghĩ đến số điểm thưởng của mình. Đây cũng là phương pháp Jenny nói với mọi người lúc trước…
“Sở Hạo, Điểm thưởng điểm, một chi tiết phụ tuyến cấp B.”
( điểm à? Trong thế giới Skyline ta kiếm được tổng cộng điểm, nhưng bị trừ mất điểm, vậy là còn , một chi tiết cấp B. Hiện tại chi tiết cấp B kia không đổi, như vậy chữa trị toàn thân tiêu tiêu tốn mất , quá đắt.)
Trong lòng Sở Hạo cảm thán, có điều hắn không biết chi phí chữa trị của mình đắt đỏ là vì hắn vừa mở cơ nhân tỏa, phần gien gặp vấn đề, chứ đứt tay gãy chân hay sống dở chết dở cũng sẽ không tốn như thế.
( điểm, haizz, chỉ còn một chút… Xem ra phải quy hoạch lại thuộc tính cường hóa, bằng không khi bước vào bộ phim kinh dị lần sau sẽ gặp phải nguy hiểm…)
Sở Hạo suy nghĩ một lát mới nói: “Tôi còn điểm, một chi tiết cấp B”
Ares tiếp lời: “Tôi còn điểm, một chi tiết cấp B.”
“Ta giống Ares.”
Ba người lần lượt báo ra kết quả, sau đó không hẹn mà cùng t nhắm mắt ngẩn người trước chủ thần thêm lúc nữa, biểu lộ trên mặt cũng dần biến hóa. Đầu tiên là J, hắn càng lúc càng vui vẻ, thậm chí khóe môi có chút cong lên. Ares tỏ ra thận trọng hơn, tựa hồ đang phải lưỡng lự lựa chọn.
Về phần Sở Hạo, hắn vẫn một bộ bình tĩnh cùng chiêu bài cười mỉm không bao giờ thay đổi. Nhưng theo thời gian trôi qua, nét mặt hắn dần không biểu lộ gì cả… Chính xác là lạnh lùng, thu hồi tất cả cảm xúc, tựa hồ đã mất đi tri giác, tình cảm cùng những cử động mà người thường nên có, hoàn toàn là nét mặt ‘ba không’ tiêu chuẩn {}. Khuân mặt vốn hơi anh tuấn vì nụ cười mỉm thường trực trên môi bỗng trở nên cứng đơ…
Cùng lúc đó, tại một thế giới có thời gian, không gian, vật chất, năng nượng, tư duy thậm chí vũ trụ tương tự với hiện thực, thế giới Skyline…
“…Vừa rồi ta tựa hồ nhìn thấy Sở Hiên.”
Trong một mảng phế tích, hai thanh niên cùng một thiếu niên đứng nói chuyện với nhau, bên cạnh bọn họ còn có tàn dư của một cánh tay máy khổng lồ cùng một nữ tử đang được con tinh tinh xui xẻo đó nâng đỡ.
Người thanh niên vóc dáng cao lớn nhất trong ba người chợt lên tiếng: “Lúc nãy khi ta đánh vỡ phi thuyền của người ngoài hành tinh, ta mơ hồ thấy trong tiểu đội luân hồi sắp rời đi có một người rất giống Sở Hiên…”
Hai người còn lại không tự chủ rùng mình một cái, gã thanh niên trong đó cười lớn: “Đội, đội trưởng, đừng nói đùa chuyện kinh khủng vậy chứ, muốn dọa chết người sao?”
Tên thiếu niên cũng hô: “Đúng vậy, Trịnh đại ca, phim này không thuộc thể loại linh dị đâu. Anh đừng nói chuyện giật gân như vậy, cũng không có hiệu quả tạo không khí. Đừng đùa thế mà.”
Thanh niên cao lớn cười hắc hắc, đồng thời nhìn tới đống bùn nhão bên cạnh: “Lần trước để cái tiểu đội nuôi dưỡng này chạy thoát, bây giờ cuối cùng cũng giết được bọn chúng. Chẳng qua tên đội trưởng này không ngờ lại có số mệnh nhân vật chính, khiến hắn cường hóa được hai loại huyết thống khác biệt rồi phát sinh biến dị, hóa thân thành ác ma Vampire, chẳng những có thể hút máu người khác mà còn có thể tra tấn linh hồn họ để đề thăng. Chỉ tiếc là ham hố quá, mới mở được cơ nhân tỏa tầng thứ hai chứ không thì thật đúng là một cường địch khó chơi…”
Lúc thanh niên cao lớn nói chuyện, gã thiếu niên nhìn tên còn lại nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mạnh được bao nhiêu chứ? Tối đa cũng chỉ một quyền là thành bánh thịt.”
Người thanh niên này liền cười cười, xoa đầu hắn, sau đó quay sang người cao lớn mở miêng: “Đội trưởng, nơi đây còn hai nhân vật chính sống sót, mà phút nữa chúng ta cũng phải quay trở lại chủ thần không gian. Giờ anh định làm gì? Quét sạch đám quái vật ở đây hay là đi sang thành phố khác đập nổ một chiếc phi thuyền nữa?”
Gã thanh niên cao lớn suy nghĩ một chút rồi nói: “Thời gian không còn nhiều, thanh lý qua đám vũ khí sinh vật ở thành phố này đi vậy… Chủ thần chết tiệt, tiêu diệt hết quái vật trong thành phố cộng thêm một chiếc phi thuyền mà chỉ cho ta điểm cùng một chi tiết cấp C… Đúng rồi, hay là đi hỏi thử hai người kia xem, lúc nãy ta thấy bọn họ ở cùng tiểu đội kia mà. Xem có phải vừa rồi ta thực sự nhìn thấy Sở Hiên hay không.”
“Đội trưởng…”
“Trịnh đại ca!”
“Được rồi, được rồi, cứ coi như là ta sai đi… nhưng nếu đó là thật…”
Vì vậy mấy phút sau, ba người thần sắc quỷ dị nhìn nhau. Trước mặt bọn họ, Elaine đem sự tình đám người Sở Hạo nói đại khái một lần.
“Trí giả… Sở…”
“Không phải chứ…”
Không nói tới tiểu đội luân hồi mạnh nhất cùng gã nam nhân được xưng là cường đại nhất, tâm lý đang khủng hoảng quay cuồng ở một thế giới xa xôi… Sở Hạo đứng trầm mặc trước chủ thần một lúc lâu bỗng nhiên mở mắt lên tiếng: “Này, chúng ta cứ đứng đây mà tra duyệt các thứ trong chủ thần mãi à, chẳng lẽ muốn cường hóa luôn? Như vậy có phải hơi gấp không?”
Đợi hai người kia mở mắt ra, hắn mới mỉm cười tiếp tục: “Thấy mấy cánh cửa bên kia chứ? Hẳn đó là không gian cá nhân mà Jenny nói, chỉ cần nắm chặt tay cầm, trong đầu nghĩ tới bố trí mình thích, bên trong sẽ xuất hiện căn phòng như ý muốn. Các vị, dù sao chúng ta cũng có thể nghỉ ngơi ở đây này ngày, không cần thiết phải đổi thuộc tính cường hóa ngay mà nên cân nhắc cẩn thận một chút, số điểm thưởng của chúng ta vốn không nhiều nhặn gì mà. Xem thì cũng xem rồi, nên nghỉ ngơi một ngày đi thôi.”
Ares và J liền gật đầu đồng ý, trên thực tế, bọn hắn đã nhìn qua các loại thuộc tính trong chủ thần. Chúng được chia làm mấy loại lớn, rậm rạp chằng chịt vô số đủ làm cho người ta hoa mắt chóng mặt. Hiện tại bọn hắn cần gấp một chỗ để tổng kết lại mấy thứ đó và nghỉ ngơi tu dưỡng. Thế giới Skyline đã làm hao kiệt toàn bộ tâm lực của mọi người.
Không ai nói gì thêm, cả ba đều tự tìm lấy gian phòng cho mình, tay đặt lên nắm cửa, tưởng tượng một lát rồi mới mở ra. Sở Hạo cũng vậy, hắn muốn biết chỗ ở mà trong lòng mình luôn khao khát rốt cuộc là nơi nào.
Phía sau cánh cửa, một căn phòng lộn xộn tựa như cái nhà kho, khắp nơi bẩn thỉu ẩm ướt âm lãnh, chỉ có nơi góc tường hẻo lánh là xuất hiện chút bông vải cũ nát xếp chồng lên nhau, miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn của một cái ổ, đủ cho đứa bé nắm vừa bên trong.
Nơi này… nơi này là…
Nước mắt Sở Hạo lăn dài! Hắn bước vào căn phòng rồi đóng cửa lại, lẳng lặng đi tới trước cái ổ nhỏ kia và cuộn mình nằm lên trên đó. Hắn cảm nhận được khí tức quen thuộc mà ôn hòa, tựa như lúc chị đang nằm cạnh ôm lấy hắn, giúp hắn không bị đông cứng trong mùa đông, song chính chị lại lạnh đến toàn thân run rẩy… Thời gian dần trôi qua, hắn cũng an tâm chìm trong giấc ngủ…
Nơi tâm ta an bình, đó chính là cố hướng…
Là nhà.
----------------------
{}: không nói, không cười, không cảm xúc- chắc thế ^^!