Hơn nữa bà ta chỉ biết ăn ngay nói thật, không có năng khiếu nói dối không chút chớp mắt như Hà Thái Xung và Đông Phương Bạch. Bất đắc dĩ chỉ có thể giữ lấy cái tâm tư đó giấu sâu trong lòng, không thể lại làm gì hơn.
Thực chất không chỉ Diệt Tuyệt sư thái nuôi nấng ác tâm như vậy, còn có cả Đông Phương Bạch và Hà Thái Xung đều không muốn buông tha cho hai người còn lại. Mỗi người đều muốn lợi dụng lẫn nhau để giết chết người kia, nhưng đáng tiếc không một ai dám tin tưởng đem giao hậu phương của mình cho người còn lại. Bởi vậy tình thế lại một lần nữa rơi vào bế tắc.
“Diệt Tuyệt sư thái không ngờ lại thiếu quyết đoán đến như vậy. Hà mỗ đã không còn lời nào để nói, hôm nay liền cáo biệt tại đây!”
Hà Thái Xung là người đầu tiên muốn bỏ cuộc. Hắn đã vô phương lay động được Diệt Tuyệt sư thái, chi bằng chọn cách rút lui an toàn, đảm bảo mạng sống của mình không gặp vấn đề bất trắc xảy ra.
“Muốn đi liền có thể dễ dàng như vậy sao!?”
Đông Phương Bạch hiển nhiên sẽ không để Hà Thái Xung được toại nguyện, lúc này dùng khí thế áp bách đến nơi, để hắn không dám liếc mắt đi chỗ khác, đừng nói là quay lưng rời đi.
Không phải là Hà Thái Xung muốn tiêu diệt Đông Phương Bạch ư!? Bây giờ nói một câu liền muốn rút chân ly khai, quả thực là chuyện nực cười trong thiên hạ.
“Ngươi muốn uy hiếp ta!? Không ngại nói cho ngươi biết, một khi ta xảy ra chuyện gì bất trắc, cho dù là tiểu tử Lục Mạch Kiếm Tiên kia, hay là Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn ra mặt cũng không thể cứu được ngươi a!” – Hà Thái Xung thần sắc âm lãnh, cắn răng trầm giọng nói.
“Ghê gớm vậy sao!? Ta rất sợ hãi a!”
Đông Phương Bạch vẫn rất thản nhiên đối đáp, nhưng là trong đầu đã bảy tám phần suy đoán ra được thực hư bên trong. Thứ khiến Diệt Tuyệt sư thái mặc dù sở hữu trong tay Ỷ Thiên kiếm nhưng vẫn phải kiêng kỵ, không thể nghi ngờ chính là nội tình của phái Côn Luân.
Sở dĩ lục đại môn phái có thể được gắn thêm chữ “đại” còn không phải là vì truyền thừa rất lợi hại hay sao!? Mà trong số đó ngoại trừ tam đại môn phái là Nga My, Hoa Sơn, Không Động ra thì tam đại môn phái còn lại nội tình càng là thâm bất khả trắc. Không ai có thể tưởng tượng một khi chiến tranh diễn ra, thì bọn hắn có thể xuất ra được lực lượng khủng khiếp cỡ nào đâu.
Thứ nhất là Thiếu Lâm tự cao thủ nhiều như mây, cũng không cần phải nói quá nhiều về môn phái này, trực tiếp dùng năm từ “cái nôi của võ học” để nhắc đến là được. Tiếp đến chính là phái Võ Đang có nhất đại tông sư Trương Tam Phong tọa trấn, một khi ông ta vẫn còn một hơi thở thì phái Võ Đang vẫn sừng sững như Thái Sơn không thể nào ngã được.
Còn lại môn phái cuối cùng phải kể đến chính là Côn Luân, từ trước đến nay ẩn mình trên dãy núi Côn Luân tại tây vực rất ít can hệ đến trung thổ, nhưng khoảng thời gian gần đây lại thường xuyên xuất hiện, mục đích cũng không ngoài ý muốn cướp đoạt Đồ Long đao và Ỷ Thiên kiếm về tay. Mà bởi vì bọn hắn không liên hệ gì với bên ngoài, cho nên chẳng một ai biết rõ được lực lượng chân thực của môn phái này là như thế nào. Chỉ biết phái Côn Luân có Hà Thái Xung, nhưng không biết ẩn tàng bên còn có một lão quái vật nào giống như Trương Tam Phong còn sống trên đời hay không!?
“Nếu phái Côn Luân của ngươi ghê gớm như vậy, ta rất hoài nghi lão ni cô kia cũng không nguyện ý để ngươi ly khai a!” – Đông Phương Bạch khiêu mi, giọng điệu bỡn cợt trêu ngươi.
Nhưng đúng như nàng nói, Diệt Tuyệt sư thái hiển nhiên nhân cơ hội không ai để ý đã súc thế chờ sẵn từ lâu, chỉ đợi Hà Thái Xung quay lưng đi mà thôi.
Hà Thái Xung mới đó nhất thời bị Đông Phương Bạch chọc giận không để ý đến Diệt Tuyệt sư thái, lúc bấy giờ phát hiện không khỏi khiến hắn sợ hãi đến rợn cả tóc gáy. Cũng may là Đông Phương Bạch cố ý nhắc nhở, bằng không khó nói cái mạng của hắn vài khắc sau chưa chắc đã giữ được nữa.
“Diệt Tuyệt sư thái, bà có ý gì!?” – Hà Thái Xung liếc nửa con mắt nhìn sang, cực độ cảnh giác từ hai phía, lại trầm giọng lên tiếng chất vấn.
Nghe xong Diệt Tuyệt sư thái mặt vẫn lạnh như băng, nghiêm giọng đáp:
“Ta phải hỏi Hà chưởng môn câu này mới đúng!”
“Hỏi ta!? Sư thái là đang nói đùa với ta?”
Hà Thái Xung trong lòng đã phát lạnh, hắn có thể cảm giác được được sát ý chất chứa trong ánh mắt của Diệt Tuyệt sư thái khi nhìn về phía mình.
“Ta trước đó chỉ là hiểu nhầm sư thái mà thôi, sau khi ngẫm nghĩ lại liền phát hiện bên trong có gì đó rất không đúng. Nhất định là nha đầu kia cố ý hãm hại vu oan Diệt Tuyệt sư thái...”
“Đến nước này ngươi còn không biết hối cải là gì hay sao?”
Đông Phương Bạch lúc này lại hài hước chen ngang, nhắc lại câu nói trước đó Hà Thái Xung từng dùng để đối phó với Diệt Tuyệt sư thái.
“Ngươi... ngươi tưởng rằng ta không dám làm gì ngươi?”
Hà Thái Xung thẹn quá hóa giận, lúc này súc thế hướng mũi kiếm về phía Đông Phương Bạch, đồng thời bộc phát khí thế đối kháng với nàng.
“Thế, ngươi làm gì được ta!?” – Đông Phương Bạch vẫn cứ nhởn nhơ đối đáp, không chút biểu hiện e ngại.
“Ta...”
Quả thực Hà Thái Xung rất muốn nói gì đó hùng hổ uy hiếp, nhưng giữa chừng lại nghẹn trong họng không thể thốt ra. Phải mất một hồi hắn mới lấy lại bình tĩnh, trầm giọng chất vấn:
“Hừ, ngươi là đang cố gắng câu kéo thời gian, chờ tình lang của ngươi đến cứu viện!?”
“Tùy ngươi nghĩ thế nào thì chính là như vậy.”
Đông Phương Bạch không phủ nhận cũng không khẳng định, chỉ nhàn nhạt đáp lời.
Tuy nhiên lời nói của Hà Thái Xung một nửa là không sai, Đông Phương Bạch đúng là đang câu kéo thời gian chờ đợi Ngô Chính xuất hiện. Nhưng không phải là để hắn cứu viện, chỉ đơn thuần là nàng muốn gặp lại hắn mà thôi. Hơn nữa Đông Phương Bạch tự tin có thể một mình ổn thỏa giải quyết chuyện này.
“Diệt Tuyệt sư thái, không nghe nha đầu này nói gì ư? Bà còn thiếu quyết đoán, đến lúc đó sẽ không thể cứu vãng được nữa!” – Hà Thái Xung không còn đủ kiên nhẫn, liền tức giận quát lên.
Vút!
Ngay tức khắc lời nói vừa thốt ra, một đạo châm ảnh chính diện nhắm thẳng đến... mồm của hắn mà phóng tới.
Keng!
Hà Thái Xung nhẹ vung kiếm lên liền có thể hóa giải đợt tấn công bất ngờ này, nhưng là sắc mặt của hắn lại nổi lên từng sợi gân xanh, trông vô cùng dữ tợn.
Phải nói Đông Phương Bạch hành động này chính là khiêu khích muốn ngồi lên đầu lên cổ của Hà Thái Xung. Cách đây ít phút kim châm mục tiêu là nhắm vào mồm của hắn, bây giờ cũng là tương tự, nhưng phương thức thì hoàn toàn khác biệt. Lần trước là muốn giết chết hắn, lần này chỉ mang tính lăng mạ sỉ nhục mà thôi.
Chỉ lăng mạ sỉ nhục mà thôi!? Nói thì dễ nghe, nhưng gặp qua thì quả thực là không dễ nuốt trôi chút nào.
Hà Thái Xung bây giờ trong lòng tràn đầy lửa giận, nếu không phải là sự hiện diện của Diệt Tuyệt sư thái kìm chế hắn lại, thì sớm đã xông lên liều mạng với Đông Phương Bạch rồi.
“Hà chưởng môn, ta và ngươi liên hợp trước tiêu diệt yêu nữ này!”
Diệt Tuyệt sư thái nãy giờ không nói lời nào đột nhiên lúc này lại mở miệng lên tiếng, mà thông điệp trong lời nói càng khiến người ta bất ngờ không thôi.
---------------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc h sẽ upload chương mới, từ -> chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote -> sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.