Nếu ví von Hạo Phong là con hổ đói thì Khuynh Thất Lục trước mặt cô đích thị là con sói gian tà. Hắn biết, cô đang vô cùng hoảng loạn nên rất nhẹ nhàng trêu đùa gương mặt cô.
Khuynh Thất Lục trước giờ chưa bao giờ có tiền lệ chơi đùa kiểu này, nhưng không hiểu tại sao khi nhìn vào gương mặt vặn vẹo khổ sở kia, anh lại muốn trêu cô thêm lát.
Cô ở dưới thân Thất Lục, hồn vía đã bay phương hướng. Cô chỉ cầu cho Thất Lục chán cô, thả cô ra. Cô tự thấy mình không xinh đẹp, không thông minh nói chung là không có cái gì hoàn hảo cả, chẳng hiểu sao ai cũng muốn trêu đùa thân xác này của cô hết. Cô nhắm đôi mắt lại, tay chân huơ loạn xạ, là sống, là chết cô biết cô chống cự cũng không ăn thua gì nhưng cô vẫn hy vọng.
Như đã chán đùa giỡn với gương mặt cô. Thất Lục cầm lấy cổ áo cô, xé thật mạnh.
Xoạt!
Liền thấy rõ mảnh áo rơi từ từ xuống đất.
-Không! Tôi van anh...
Mắt cô chảy xuống dòng chất lỏng trong suốt hãy còn ấm nóng. Tay cô giữ chặt lớp áo rách, cố không để chút da thịt nào lộ ra ngoài. Có lẽ cô quá hoảng sợ, bỗng chốc trong cái đầu trống rỗng của cô chỉ hiện lên hình ảnh người. Không phải người mẹ mà cô yêu thương nhất, cũng chẳng phải cô em gái yêu kiều của cô, mà là Hạo Phong. Không hiểu sao, cô rất cần anh, cô thà người đang ở phía trên là anh.
-Thầy, cứu em!
Cô gào cho ai nghe đây chứ? Thật ra có chuyện nãy giờ quên nói: căn phòng này...CÁCH ÂM! cô có gào khản cổ cũng chẳng ăn thua gì đâu!
Cô dần đuối sức. Cơ thể hoàn toàn thả lỏng. Mặc cho Thất Lục đang điên cuồng xé nát váy áo. Cô như cánh hoa anh đào, mỏng manh, yếu đuối, mặc cho dòng nước đưa đẩy cô vẫn chẳng cách nào kháng cự.
Bỗng cánh cửa bị ai đá tung phát. Thất Lục khẽ mỉm cười, xoay người lại, đặt cô trên thân anh, cốt để cô không thấy thân ảnh với khuôn mặt như đang muốn giết người của Dương tổng tài-Dương Hạo Phong.
-Buông cô ấy ra!-anh rít lên từng tiếng
Cô nghe rõ tiếng của Hạo Phong. Là mơ hay thực? Cô không biết! Cho đến khi Thất Lục bên tai cô trả lời lại thì cô mới như bừng tỉnh
-Hạo Phong, lâu rồi không gặp! Cậu quả là có con mắt tinh anh. Người của cậu...tôi thích lắm
Nói xong, Thất Lục nâng cằm cô xoa nhẹ, áp môi lên trán cô, hôn cái. Cô chỉ biết giở thói cẩu xực, cắn vào cổ Thất Lục
Bất ngờ bị cắn, Thất Lục hoảng hồn nới lỏng tay. Nhân cơ hội, cô chạy nhanh về phía anh, ôm anh thật chặt. Anh cởi áo khoác, khác lên người cô sau đó đẩy cô ra sau lưng anh.
-Thất Lục, đây là người của tôi. Tôi xin phép đưa cô ấy về!
Thất Lục lấy tay xoa nơi cổ đang đỏ ửng. Điềm đạm trả lời:
-Không ngờ những gì cô bé này nói là thật. Nhưng tôi cứ muốn cô ấy, thì sao hả?
Anh không nói gì, chỉ khẽ nhếch môi. Khẽ bế cô lên, bước ra ngoài. Bỏ lại Khuynh Thất Lục vẫn còn đang tức giận
Cô rất ghét Hạo Phong, ghét anh cướp đi tất cả của cô. cô hận khi ở bên anh, hận thân ảnh cao lớn như bức tường lạnh lẽo. Bây giờ, cô áp đầu vào lòng ngực anh, cảm thấy nó không còn là bức tường lạnh lẽo nữa mà là chỗ dựa vô cùng vững chắc. Nhưng chẳng phải lúc cô ngủ quên bên người Lam Vũ, anh cũng đã bế cô về hay sao? Vậy có phải hôm nay anh sẽ lại cường bạo cô như vậy? Anh có lấy dây lưng quất cô nữa không? Anh có nhúng đầu cô vào bồn tắm nữa hay không? Nghĩ đến đây, cơ thể cô run lên từng hồi. lát sau, cô ngủ thiếp đi thật ngon lành