chương này hơi nhảm, mn thông cảm cho tg nha!
Tốt nhất là khỏi đọc chương nì, đợi tg rảnh thì ra chương mới cho đọc hen!
Thanks you >>
----------------------------------------------------------------------------------------
Cô mở mắt, thấy mình đang nằm trên giường. Quần áo chỉnh tề như vậy, anh đã thay cho cô sao?
Căn phòng rất to với màu trắng tinh khôi làm chủ đạo nhưng cô không thích nó, màu trắng tinh khôi nhưng tang tóc! Nỗi sợ bao trùm lấy cô, mỗi lần cô nhắm mắt, hình ảnh anh cường bạo cô hôm nọ lại hiện ra còn không thì là gương mặt gian xảo của Khuynh Thất Lục. Cơ thể cô run lên bần bật, nhìn thân ảnh của anh từ từ tiến vào phòng
-Tỉnh rồi à?-anh hỏi
Cô mở to mắt
-Dạ
Bỗng giọng anh trở nên ôn nhu:
-Khuynh Thiếu có làm em sợ không?
Cô gật đầu
-Tôi ra ngoài trước, em nghỉ ngơi đi!
Cô bất giác nắm chặt tay anh lại. Bàn tay to ấm áp của anh là thứ cô rất cần hiện giờ. Cô thích cảm giác nằm bên người anh đọc sách, cô thích ngắm nhìn anh vừa uống cafe vừa làm việc,... và hình như...cô đã thích anh mất rồi
Cô nói với giọng run rẩy:
-Ở bên em, có được không?
-Sợ chuyện gì à?
Cô gật đầu
-Ngoan-anh vuốt tóc cô-có tôi ở đây, em sợ gì chứ?
Cô khép bờ mi lại, siết chặt tay anh hơn:
-Em sợ thầy sẽ lại cường bạo em, em sợ thầy sẽ lại tra tấn em, em sợ thầy, em sợ...
Anh ôm cô vào lòng vuốt ve
-Em có hận tôi không?
-Có
-Vậy có ghét tôi không?
-Có
-Yêu tôi không?
Cô ôn nhu đáp Có tiếng. Bỗng nhận thấy có gì sai sai, liền hoảng lên cứ "không, không" liên tục sau đó thì tìm cớ đánh trống lảng
-Sao thầy lại làm giáo viên? Lại còn sử dụng tên giả?
-Là vì muốn hoàn thành tâm nguyện của người
-Là ai? Mối tình đầu hả?
Anh cười ôn nhu
-Em không cần biết đâu
-Thầy ơi, hay thầy cho em đi học lại đi. Ở nhà chỉ ăn rồi ngủ, chán lắm
-Nghỉ lâu như vậy sao nắm được bài, tốt nhất ngoan ngoãn ở nhà làm con mèo ngoan của tôi
Cô tinh nghịch
-Có giáo sư ở cạnh, em còn lo không nắm kịp bài sao?
Rồi im lặng
Căn phòng màu trắng tang tóc. Có anh ở bên, cô không sợ
Gió thổi vào từng đợt lạnh buốt. Có anh sưởi ấm cho cô, cô không lạnh
Gặp ác mộng. Có anh bên cô, mọi cơn ác mộng đều hóa thành giấc mơ cổ tích
Có anh bên cô, cô không sợ nữa. Cô chỉ sợ tình cảm bây giờ sẽ sớm tan theo mây khói. Cô sợ cô sẽ yêu anh sâu đậm. Cô sợ ngày nào đó không được ở bên anh, không được cùng anh ăn sáng...
Cô biết, cô đã yêu anh mất rồi!