Buổi sáng, cô dậy sớm hơn thường lệ. Chẳng phải người ta nói, muốn nắm giữ trái tim đàn ông phải thông qua dạ dày hay sao? Bởi thế nên cô đã làm nguyên cái bàn ăn thịnh soạn cho anh
Cô nhẹ nhàng bước vào thư phòng của anh. Thư phòng vẫn như thường lệ, chỉ toàn sách là sách nhưng khác chỗ, anh không đọc sách hay làm việc mà chỉ đang nhìn tấm hình của ai đó
"Không lẽ đó là hình của người mà anh muốn hoàn thành tâm nguyện sao?" cô tự vấn
Cô bước từng bước thật nhẹ thật nhẹ hệt như con mèo vậy, cô đứng phía sau anh đưa mắt liếc nhìn thân hình trong bức ảnh. Là hình anh chụp chung với cô gái! Phong cảnh này đích thị là Nhật vì cô thấy rõ đỉnh núi Phú Sĩ phía sau kia kìa. cô gái ấy, ngũ quan thanh tú, hiền hòa diễm lệ, quả là mười phần hơn cô!
-Thích nhìn lén người khác lắm sao?
không gian đang yên lành thì anh bỗng lên tiếng khiến cô hoảng hồn ngả xuống đất. Bịch tiếng, mông cô đáp thẳng xuống sàn nhà!
-Bộ thầy là quỷ hay sao vậy hả?
Anh khẽ mỉm cười
-Thứ , em đứng cạnh tôi mà cứ thở bên tai tôi như vậy, cảm giác như đang kích thích tôi, làm sao tôi không nhận ra? Thứ , đối diện tôi có gương
A Ha! Thì ra là gương! Vậy mà cô cứ tưởng cô đang sống với con quỷ có mắt sau gáy ấy chứ! A ha ha
-E hèm! Mà cô gái trong bức hình là ai vậy? Nhìn thật là xinh!
Anh cười, tùy ý đặt tấm hình lên bàn rồi đặt cô ngồi lên đùi anh:
-Hứa là em sẽ mãi mãi bên tôi!
thoáng ngạc nhiên hiện lên trên gương mặt khả ái. Anh là người có thể nói ra được những lời này sao?
-Em không hứa
-Tại sao?
-Bởi vì nếu em hứa, rồi lỡ mai thầy ra đường bị đâm chết, bị tông xe chết, bị té cống chết không lẽ em cũng phải uống thuốc tự vẫn theo thầy? Như vậy ai sẽ lo nhan khói cho chúng ta? Tiền của thầy ai sẽ xài giúp thầy đây?
Anh vuốt tóc cô, ngữ khí không có vẻ gì là tức giận trước những lời châm chọc của cô:
-Tôi sẽ sống lâu thật lâu. Muốn xài tiền của tôi, em còn phải đợi dài dài
Cô xí tiếng rồi nhảy xuống đất:
-Mau ra ăn cơm cho nóng. Bữa nay em đích thân xuống bếp nha!
-Có ăn được k đây?
-Cùng lắm đau bụng nhập viện bữa chứ không có chết âu mà lo
...
-Em nấu cho tôi cái gì vậy hả?
-Thì trứng chiên, trứng luộc, trứng xào, trứng muối....
-Bộ nhà chỉ còn trứng thôi sao?
Cô gãi đầu ấp úng
-Thật ra... em chỉ biết nấu trứng thui
Anh cuối đầu ăn, còn luôn miệng khen ngon
Sau khi anh ăn xong, cô bắt đầu dọn dẹp. Vốn tính đa nghi, cô bóc thử miếng trứng cho vào miệng thì...má ơi nó mặn! Lúc nãy, thay vì bỏ đường, cô lại bỏ muối chỉ vì nghĩ thêm muối để anh bổ sung thêm i ốt, đâu có ngờ mặn như vậy. Thế mà lúc nãy anh ăn còn không buồn nhíu mày, lại luôn miệng khen ngon. Không lẽ anh đã bắt đầu biết lo nghĩ cho cô?