Chương
Chử Gia Mỹ giẫm lên giày cao gót, tức giận đi vào, mở miệng chửi bới: “Cô bị bệnh à, anh của tôi đã bị thương thế này rồi, mà cô còn làm loạn trên người anh tôi, cô muốn dụ dỗ anh ấy sao? Thật là đê tiện!
Đúng là không biết xấu hổ! Cô còn không biết xấu hổ mà đứng ở đấy sao, không mau đứng nhanh lên cho tôi?! “
Vương Thanh Hà đang đi theo cô ta cũng rất tức giận khi nhìn thấy cảnh này, “Tân Hoài An, cô…”
Tống Cẩn Dung và Liễu Giai Tâm nghe thấy Lê Vy nói rằng Chử Chấn Phong đang bị sốt cao, họ vội vã chạy đến để kiểm tra tình hình thì nghe thấy tiếng chửi rủa của Chử Gia Mỹ.
Khi hai người họ bước vào phòng, Tân Hoài An mới đứng dậy.
“Có chuyện gì vậy?” Liễu Giai Tâm hỏi.
“Mẹ, Tân Hoài An muốn quyến rũ anh trai con. Thanh Hà và con đã tận mắt nhìn thấy cô ta bò lên trên người anh trai con! Anh trai con đã bị thương nặng đến bất tỉnh rồi, mà cô ta còn không biết xấu hổ làm thế.
Con chính mắt nhìn thấy cô ta đang bò lên trên giường của anh trai, để anh trai con không cần phải ly hôn với cô ta nữa!”
Nghe những suy đoán ác ý của Chử Gia Mỹ, Tân Hoài An chỉ cảm thấy rất buồn cười.
Nhìn vào đôi mắt của Liễu Giai Tâm, cô nói: “Vừa rồi anh Chử mới sốt cao.Tôi đang làm mát cơ thể cho anh ấy, đúng là tôi có vô tình suýt ngã vào người anh ấy nhưng tôi không hề chạm chút nào nào người anh ấy cả.”
Nói xong, cô liếc ánh mắt sang nhìn Chử Gia Mỹ, “Tôi thật sự không nghĩ tới, chỉ bằng cảnh này, mà cô Chử có thể liên tưởng ra nhiều chuyện như vậy.”
Liễu Giai Tâm cũng nhìn Chử Gia Mỹ, hơi nhíu mày, bà ấy cũng biết Chử Gia Mỹ nói năng vốn không bao giờ suy nghĩ kĩ, từ trước đến nay luôn có ác cảm với Tân Hoài An.
Hơn nữa, bà ấy cũng biết con trai mình quả thực đang sốt cao cần hạ nhiệt, nên đúng là những lời màTân Hoài An không phải nói dối.
Liễu Giai Tâm nháy mắt với Chử Gia Mỹ, ra hiệu cho cô ta im lặng.
Tống Cẩn Dung cũng nói, “Xem ra chỉ là hiểu nhầm, Gia Mỹ đừng nói nữa Chử Gia Mỹ thực sự không ngờ rằng cả bà và mẹ của cô ta đều chọn tin tưởng Tân Hoài An.
Nhưng Tần Hoài An chỉ là một người ngoài mà!
Cô ta không cam chịu nhìn chằm chằm Tân Hoài An, tức giận nói: “Gô còn ngụy biện à, nếu mà đối với anh trai tôi không có ý nghĩ gì, cô cần gì nhất định phải kéo tay anh ấy không buông chứ?”
Ngay khi những lời này nói ra, mấy người đứng trong phòng theo tiềm thức đều quay sang nhìn Tân Hoài An.
Bởi vì ở góc độ nào đó, có vẻ như đúng là Tân Hoài An đang nắm tay Chử Chấn Phong.
Tống Cẩn Dung và Liễu Giai Tâm đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy nghi ngờ.
Vương Thanh Hà nghiến răng, tiến một bước lên, “Cô–”
Cô ta đang định dung thân phận “mợ Chử chân chính”, để dạy dỗ Tân Hoài một chút, không ngờ răng, ngay sau đó Tân Hoài An đã giơ tay lên.
Lời nói của cô ta đột ngột bị kẹt trong cổ họng, kinh ngạc nhìn chăm chằm bàn tay của Tân Hoài An, hay nói chính xác là bàn tay bị Chử Chấn Phong nắm giữ.
Đúng vậy, là Chử Chấn Phong nắm chặt lấy tay Tân Hoài An, chứ không phải cô nắm tay anh.
Sắc mặt củaVương Thanh Hà ngay lập tức trở nên vô cùng xấu.
Tống Cẩn Dung và Liễu Giai Tâm ngạc nhiên vô cùng, điều này…
Và người thực sự xấu hổ nhất, đương nhiên chính là Chử Gia Mỹ.