Chương
Dáng vẻ bất lực trên mặt Tân Hoài An như một cái tát lớn, làm cho vẻ mặt Chử Gia Mỹ vô cùng đau đớn, nên nhất thời không nói được một từ nào.
Cô ta phản ứng lại, tức giận lao về phía trước, “Cho dù anh trai tôi đang nắm tay cô, cô cũng có thể buông ra mà! Tay cô đặt ở đó không phải là để lợi dụng thì để làm ?”
Vừa nói cô ta vừa vươn tay muốn kéo Tân Hoài An ra, nhưng sắc mặt cô ta bỗng chốc đơ cứng lại.
Vương Thanh Hà bước tới, nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì vậy Gia Mỹ?”
Chử Gia Mỹ vẻ mặt kỳ quái, ‘Gỡ, Gỡ không ra…”
“Hừ”
Tân Hoài An diễu cợt một tiếng.
Nếu không phải do tay của Chử Chấn Phong năm quá chặt, cô không thể thoát ra, vậy thì liệu có đến lượt Chử Gia Mỹ có thể ở đây nói ra mấy lời hàm hồ như thế này không?
Tuy răng người đàn ông này đang hôn mê, nhưng sức lực của anh vẫn rất mạnh mẽ, như cái kẹp sắt nắm chặt lấy bàn tay của cô, Tân Hoài An cũng mong Chử Gia Mỹ có thể giúp cô rút tay của anh ra.
Nhưng rõ ràng, cô ta cũng không thể.
“Thật kỳ lạ, Chấn Phong nắm tay con nhóc Tân Hoài An không chịu buông là có ý gì?” Tống Cẩn Dung ngạc nhiên nói.
Liễu Giai Tâm mím môi, bà ấy không có câu trả lời, cũng không thể trả lời được.
Sắc mặt của Vương Thanh Hà trở nên rất khó coi.
Cô ta không thể để cho Chử Chấn Phong nắm chặt tay Tân Hoài An như này được, chuyện này không phải có thể khiến cho người khác hiểu lầm sao?
Vương Thanh Hà dựa vào bên giường, kêu lên: “Chấn Phong, em là Thanh Hà đây, anh nghe thấy không? Tỉnh lại đi!”
“Đừng kêu nữa, anh ấy đang hôn mê Tân Hoài An lạnh lùng nói, xem qua tình hình của Chử Chấn Phong, “Nhìn dáng vẻ anh ấy như thế này, ít nhất phải mấy giờ nữa mới có thể tỉnh I Cô cầm cổ tay người đang nắm chặt tay cô kéo ra, nhưng không thể kéo ra được.
Buồn rầu.
Sau đó, Liễu Giai Tâm mới nhớ ra chuyện gì đang xảy ra, nói: “Mẹ, chúng ta trước tiên phải xem tình trạng phát sốt của Chấn Phong như thế nào đã”
“Ừ! Mau đo xem bao nhiêu độ.”
Tống Cẩn Dung lúc này mới nhớ ra rằng cháu trai quý giá của bà vẫn đang sốt cao.
Nhiệt độ cơ thể lúc này là , độ, đã giảm sốt rất nhiều rồi.
Sự lo lắng trong lòng Tống Cẩn Dung và Liễu Giai Tâm cũng giảm đi phần nào.
“Vậy thì ở đây giao cho bọn trẻ đi, con đưa mẹ về nghỉ ngơi trước”
Liễu Giai Tâm liếc nhìn bàn tay Tân Hoài An đang bị Chử Chấn Phong nắm chặt, ánh mắt không rõ ý tứ.
“Mẹ, vậy thì Thanh Hà và con sẽ ở lại đây để chăm sóc anh trai của con” Chử Gia Mỹ nói.
“Vậy thì con phải chăm sóc tốt cho anh trai mình, đừng gây thêm phiền phức nữa”
Liễu Giai Tâm nhắc nhở cô ta xong thì cùng Tống Cẩn Dung rời đi.
Chử Gia Mỹ lập tức ra lệnh: “Lê Vy, cô đi pha một bình trà cho chúng tôi đi”
Đợi người làm đi ra ngoài hết rồi, cô ta mới thu hồi lại ánh mắt, khinh thường liếc nhìn Tân Hoài An, sau đó nói với Vương Thanh Hà: “Chị dâu, từ nay về sau, phiền chị sẽ chăm sóc cho anh trai của em.
Nhưng chị cũng nhớ phải canh chừng đấy, biết đâu lại có người xấu cố tình muốn làm khó chị thì sao”
Người ở đây chính là ám chỉ Tân Hoài An.