Chương
Không ngờ rằng, Tần Hoài An lại đứng dậy cùng anh.
Anh không hiểu nổi vì thế nhìn cô chằm chằm, còn Tần Hoài An vẫn giữ nụ cười nho nhã, nhẹ nhàng, ôm lấy cánh tay anh.
Nhìn như vậy, có vẻ cô muốn lên sân khấu cùng anh.
Trước mặt nhiều phóng viên như thế, Chử Chấn Phong không dám thể hiện ra, anh chỉ coi như cô muốn theo mình xuất hiện dưới ánh đèn sân khấu.
Chử Tần Phong nhìn cô với ánh mắt cảnh cáo, rồi đưa cô lên sân khấu.
Tần Hoài An khoác tay đi bên cạnh anh, hai người có chiều cao chênh lệch nhau một cách hoàn hảo, ngoại hình và khí chất đều tương xứng, nhìn họ như một đôi cặp trời sinh!
Cánh phóng viên chụp ảnh tới tấp, sắc mặt của Chử Gia Mỹ và Vương Thanh Hà trên sân khấu rất khó coi.
Tần Hoài An không biết xấu hổ, căn bản không mời cô mà còn nhất quyết tới đây để tăng độ hot! Khốn khiếp!
Chử Gia Mỹ chửi thầm trong lòng, nhưng khi Chử Chấn Phong và Tần Hoài An bước đến trước mặt thì lại nở nụ cười: “Anh, chị dâu.”
Dù sao thì cũng có rất nhiều phóng viên ở đây.
“Tôi hy vọng Tinh Du có thể giúp đỡ cho ba nghệ sĩ ở đây thực hiện ước mơ của họ. Đồng thời, chúng tôi cũng hoan nghênh nhiều hơn nữa những người có giấc mở trở thành ngôi sao gia nhập Tinh Du!”
Chử Chấn Phong nói vào câu đối phó rồi định bước xuống sân khấu.
Cánh phóng viên biết rằng Chử Chấn Phong không thích bị phỏng vấn, vì vậy họ đưa ánh nhìn sang người phụ nữ đứng bên cạnh anh.
“Bà Chu, bà có lời nào muốn gửi đến nghệ sĩ không?” Chử Chấn Phong đứng lại, liếc nhìn Tần Hoài An, trong lòng muốn từ chối: “Cô ấy không…” Anh vừa mở miệng, Tần Hoài An đã nhận lấy micro từ tay phóng viên.
Chử Chấn Phong ngây người, nhưng thấy cô nở nụ cười nhẹ nhàng, “Được rồi, tôi cũng sẽ nói vài câu.”
Sau đó, cô quay lại nhìn phóng viên đang đứng dưới sân khấu.
Chử Chấn Phong nhìn chằm chằm vào cô, anh thật sự không hiểu cô đang có ý định gì, quả nhiên, anh cũng không thể nào ngăn cản cô.
Tần Hoài An trước khi lên sân khấu đã chuẩn bị sẵn sàng kế hoạch tiếp theo, thế nhưng khi đã thật sự đứng ở đây, đối mặt với bao nhiêu phóng viên, cô vẫn lo lắng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Đặc biệt, những gì cô ấy sắp làm có thể sẽ khơi dậy sự tức giận của người đàn ông đứng bên cạnh cô.
Tuy nhiên, vì giáo sư Thường và mọi người trong nhóm dự án, cô nhất định phải làm thế.
Ánh mắt Tần Hoài An lại trở nên kiên định, giọng điệu của cô cũng hết sức bình tĩnh, ôn hoà, cô lên tiếng: “Tôi không biết gì nhiều về ngành giải trí, thế nhưng tôi tin rằng, bất kỳ một ngành nghề nào cũng vậy, những thứ bỏ ra và gặt hái về sẽ tương xứng với nhau. Tôi chúc cho Dư Nhiễm và Phó Dao sẽ sống hết mình với tuổi trẻ, dũng cảm tiến về phía trước, biến ước mơ nảy nở thành những bông hoa tươi đẹp nhất.”
Hai nữ nghệ sĩ vốn dĩ chỉ là những người vô danh tiểu tốt, không hề có cảm giác được tồn tại, ngạc nhiên khi được mợ Chử nhớ và nói ra tên của họ. Hai người nhìn Tần Hoài An tràn đầy cảm kích, nắm chặt đôi bàn tay.
Còn sắc mặt của những người khác lại hơi ngượng ngùng.
Cánh phóng viên nghi ngờ nhìn Tần Hoài An, chỉ hai nghệ sĩ thôi sao? Trên sân khấu rõ ràng có người mà. Mợ Chử này mù rồi à? Sao lại bỏ sót người quan trọng nhất trong buổi họp báo hôm nay!
“Vậy thưa bà, bà có nào gửi gắm cho cô Vương Thành Hà không?” Một phóng viên chủ động hỏi.
“Đương nhiên là có rồi.” Tần Hoài An nhìn phóng viên rồi mỉm cười.
Sau đó, cô nghiêng người sang bảng điều khiển hoạt động ở bên cạnh, giọng nói bình thản: “Xin hãy tua lại video vừa rồi ở phút giây.”
Cô vừa nói xong, biểu hiện của những người có mặt tại buổi họp báo cũng trở nên hiếu kỳ.
Đến cả Chử Chấn Phong cũng phải cau mày.
Cô gái này rốt cuộc muốn làm gì đây?
Nhân viên phụ trách chiếu video theo yêu cầu của Tân Hoài An cũng vuốt chuột tua lại video.