Chương
Các nhân viên đã nhấn tạm dừng và video đã bị đóng băng trên ảnh chụp màn hình của một trang báo trên trang web học thuật.
Đó là bài báo của Tần Hoài An, nhưng người viết lại là Vương Thanh Hà.
Xem bài báo này, mọi người nhìn vẫn bối rối không hiểu tại sao.
Nhưng Vương Thanh Hà đột nhiên thay đổi sắc mặt, cô ta đã biết lý do vì sao Tần Hoài An lên đó để phát biểu!
Lẽ nào Tần Hoài An muốn hủy hoại cô ta bằng bài báo này trước mặt nhiều người như vậy sao?
Vương Thanh Hà hoảng sợ và vô thức bước về phía trước, định giành lấy micro của Tần Hoài An và bảo cô ấy im lặng.
Nhưng vừa bước đi liền bắt gặp ánh mắt nhắc nhở của Chử Gia Mỹ.
Đầu óc cô ta bỗng tỉnh táo lại. Có rất nhiều phóng viên đang có mặt, cô ta không thể làm loạn.
Cho dù là Tần Hoài An công khai chỉ ra rằng cô ta đã sử dụng bài báo của cô thì sao? Cô có bằng chứng không?
Sẽ không ai tin nếu không có bằng chứng.
Cô ta chỉ cần đảm bảo rằng bài báo này được viết bởi chính cô ta.
Với suy nghĩ này, Vương Thanh Hà hoàn toàn bình tĩnh trở lại, thay vào đó cô ta chủ động hỏi: “Bài báo tôi viết này có vấn đề gì không?”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Tần Hoài An biến mất.
Cô quay đầu lại nhìn Vương Thanh Hà, “Cô viết?” “Đúng vậy.” Vương Thanh Hà nói mà không cần suy nghĩ, cô ta còn cười.
Tần Hoài An thấy rõ vẻ khiêu khích trong mắt cô ta.
Cô ấy mỉm cười, nhìn lên màn hình lớn và nói, “Cô Vương Thanh Hà thực sự rất giỏi. Bài báo này đề xuất một ý tưởng táo bạo rằng châm cứu có thể điều trị ung thư. Xin hỏi đoạn văn thứ ba nói về điều trị ung thư phổi, có nói “Châm cứu tiếp thêm sinh lực cho phổi” là cần châm cứu vào những điểm nào? “
Nụ cười trên mặt Vương Thanh Hà vụt tắt.
Cô ta chỉ thấy bài của Tần Hoài An viết hay nên cứ thế mà dùng, bởi vì độ bàn luận đang rất cao nên cô ta liền đẩy thẳng lên trang chủ.
Nhưng cô ta không hề nghiên cứu kĩ nội dung bài báo, không ngờ Tần Hoài An lại kiểm tra cô ta?
Các phóng viên ngồi phía dưới không hiểu được cách phẫu thuật của Tần Hoài An, nhưng … châm cứu chữa được bệnh ung thư, còn có cả chuyện này sao? Thật sự không thể tin được.
Cho dù đều không phải người trong nghề, nhưng lòng hiếu kỳ của họ cũng đã được khơi dậy, muốn nghe câu trả lời của Vương Thanh Hà “Cái này …” Vương Thanh Hà cắn môi lắp ba lắp bắp.
Tần Hoài An tất nhiên biết cô ta không trả lời được, vì vậy cô hừ một cái rồi nói: “Là nội quan, xích sông, ba ngăn trên giữa và dưới, thiên trụ, khí hải…”
Cô liền một mạch nói hơn chục huyệt đạo mà không hề do dự.
Các phóng viên đều rất sốc. Không phải vì Vương Thanh Hà không trả lời được, mà là mợ Chử làm sao biết được những cái này Vương Thanh Hà nhanh chóng đáp lại và nói: “Đúng vậy, chính là những điểm này, vừa nãy tôi cũng định nói.”
“Trách tôi không cho cô cơ hội rồi.” Tần Hoài An cười nói.
Cô lấy bộ kim bạc từ trong túi xách ra và nói: “Cô đã viết được một bài báo như vậy chứng tỏ cô đã nghiên cứu sâu vê châm cứu, nên kiến thức cơ bản về kim bạc đương nhiên cũng không thành vấn đề với cô. “
Tần Hoài An lật lòng bàn tay, hất những cây kim bạc trong tay ra, lớn nhỏ, dày mỏng khác nhau, xếp thành một hàng ngay ngắn.
“Đây là một bộ kim bạc. Xin hỏi những chiếc kim này được dùng trong từng trường hợp cụ thể nào.”
Lúc này, các phóng viên cuối cùng cũng nhận ra rằng có điều gì đó không đúng.