Mặc dù mặt trời đầu hè không được xem là quá gay gắt, nhưng dưới tình huống không có bất kỳ cây cổ thụ nào che chắn, cơ thể Mặc Sơ thuộc thể hàn, cô không dễ đổ mồ hôi, nhưng Quyền Đế Sâm lại chảy mồ hôi ướt cả lưng.
Nhiếp ảnh gia vừa nói như thế, Quyền Đế Sâm đưa tay ôm Mặc Sơ, lúc anh ôm theo kiểu công chúa, cô vững vàng rơi vào trong lòng anh.
Cô chăm chú nhìn anh, ánh mắt có chút đau thương.
Quyền Đế Sâm cúi đầu hôn xuống môi cô.
Trái lại Mặc Sơ nằm trong lòng anh lại có chút run rẩy.
Cô khẩn trương nắm lấy vạt áo của anh, ngay cả lông mi cũng nhẹ nhàng run run, nếu như đời người chỉ là một cuốn phim thì vai diễn của cô đã chấm dứt ở đây.
"Cô Mặc, cô mở mắt ra nhìn anh Quyền thật trìu mến nào." Nhiếp ảnh gia nói.
Chuyên viên ánh sáng đứng bên cạnh điều khiển ánh sáng, nhiếp ảnh gia bận tìm góc đẹp nhất để chụp.
Mặc Sơ kinh ngạc, nhìn nhau trìu mến, cần phải có công lực mạnh cỡ nào, cô mới có thể cùng anh làm đến mức này?
Đôi môi mỏng của anh nhẹ nhàng ép sát vào môi cô.
Cô muốn bỏ qua cảm giác này cũng không được!
Cũng có thể nói, một khi đã từng triền miên tận xương mà phải coi như người xa lạ là việc rất không dễ dàng!
Cô thấp giọng hỏi anh: "Có thể không chụp bức này được không?"
Cô thật sự không muốn cho anh biết ánh mắt trìu mến của cô xuất phát từ nơi sâu thẳm trong trái tim mình.
Quyền Đế Sâm không nói gì, nhưng bắt đầu dùng lưỡi cạy miệng nhỏ của cô!
Mùi vị của cô vẫn ngọt ngào như ngày nào.
Anh hôn không hề dịu dàng và ấm áp, thậm chí còn có cảm giác vui vẻ khi thành công cướp được thành trì trong chớp mắt!
Cô có chút kinh hoảng, bây giờ đang ở trước mặt chuyên viên ánh sáng và nhiếp ảnh gia, sao anh có thể hư hỏng như thế?
"Tổng… Tổng giám đốc Quyền..." Lời nói của cô mơ hồ không rõ, anh hôn quá ác liệt, cô không thể nói lời nào, cơ thể tinh xảo của cô cũng không ngừng run rẩy trong lòng anh.
Quyền Đế Sâm dễ dàng ôm cô, nhưng bàn tay dùng sức khóa chặt eo nhỏ của cô, khiến cho sự giãy dụa của cô trở nên nhỏ yếu như một con kiến.
Anh hôn giống như cuồng phong bão táp, anh hôn tựa như sấm chớp rền vang.
Cô chỉ có thể thừa nhận sự tấn công mãnh liệt của anh, tiếng rên rỉ của cô giống như một lời tán tỉnh vậy.
Vành mắt cô hơi ửng hồng, đặc biệt là khi nhìn anh, cô đã suýt bật khóc, suýt rơi nước mắt.
Thế nhưng trong đôi mắt xinh đẹp của cô lại chứa đầy tình cảm.
Anh luôn muốn ép cô đến đến đường cùng, anh nhìn cô chìm đắm trong đó, để cô vùng vẫy không thoát được.
"Được rồi!" Nhiếp ảnh gia bắt được cảnh tượng đẹp nhất: "Anh Quyền, cô Mặc, nghỉ ngơi một chút đi.
Hôm nay trời hơi nóng, chờ lát nữa lại tiếp tục!"
Sau khi chụp xong, Mặc Sơ vội vàng nhảy ra khỏi lòng Quyền Đế Sâm, trong lòng cô có một sự thôi thúc khiến cô muốn chạy trốn.
Cô đến nhà vệ sinh, nhìn mình trong gương, xinh đẹp động lòng người nhưng sự buồn bã trong mắt không thể xua tan.
Nhớ lại cô đã từng nói với Cố Vãn Vãn, không thương sẽ không đau lòng.
Cô hiểu câu nói này hơn ai hết, nhưng nói thì dễ mà làm lại vô cùng khó khăn.
Không động lòng thì sẽ không đau lòng.
Một người sống vô tư không thèm suy nghĩ thì cũng sẽ không cảm thấy đau lòng!
Trên đường trở về vườn hoa hướng dương, Mặc Sơ cảm thấy cô vẫn nên nói với anh một câu: "Anh hiểu rõ cô Long sao?"
Lúc này, Quyền Đế Sâm nhìn cô một cái: "Sao lại nói thế?"
"Dù sao cô Long cũng là vợ của anh, anh không muốn tìm hiểu cô ấy sao?" Mặc Sơ nhướng mày.
"Không hứng thú." Quyền Đế Sâm miễn cưỡng tựa lưng, chụp ảnh cưới đúng là một công việc cũng đòi hỏi kỹ thuật, anh xuất thân là bộ đội đặc chủng mà cũng hơi mệt!
"Nếu như...!nếu như trong lòng cô ấy có người đàn ông khác thì sao..." Mặc Sơ nhỏ giọng hỏi anh.
Cuối cùng Quyền Đế Sâm cũng hiểu ý của cô: "Cô đang lo lắng rằng tôi bị cắm sừng sao?"
Nhìn xe, cô gái nhỏ này dịu dàng uyển chuyển biết bao, sợ mình nói thẳng ra sẽ khiến anh tổn thương!
Mặc Sơ yên lặng, xem như đồng ý.
Quyền Đế Sâm giơ tay, nhẹ nhàng vỗ vào đầu cô một cái, tựa như đang an ủi con chó nhỏ trong nhà mình, anh không nói gì nữa.
Mặc Sơ cũng không nhắc lại chuyện này, dù sao thì cô nghĩ, với thủ đoạn của Quyền Đế Sâm, muốn biết gì cũng không khó khăn!
Cố Vãn Vãn lo lắng tâm trạng của Mặc Sơ không vui, thế là hẹn cô đi chơi.
Mới đầu, Mặc Sơ vẫn còn lo lắng cho Cố Vãn Vãn, xem ra bây giờ không cần nữa.
Cố Vãn Vãn hỏi thăm sức khỏe của cô: "Long Yên có gì tốt chứ? Không phải chỉ là con gái của cựu phó tổng thống à? Anh Sâm cũng là một tên nịnh nọt, lại đi cưới một người phụ nữ có thân thế!"
Mặc Sơ cười nhạt, không nói gì.
Cố Vãn Vãn dùng ngón tay chọc chọc vào cô: "Cậu không phát biểu ý kiến sao?"
"Tổng giám đốc Quyền là một người đàn ông có tư tưởng, có chủ kiến.
Anh ta muốn kết hôn với ai cũng không liên quan gì tới chúng ta, sao tớ có thể nói gì chứ?" Mặc Sơ thở dài một tiếng: "Anh ta và cô Long vừa ý nhau, hoặc có thể nói đây là duyên phận trong truyền thuyết đấy!"
"Duyên phận ư? Tớ lại thấy là hạt mè vừa ý đậu xanh thì có!" Cố Vãn Vãn nhịn không được lên tiếng châm chọc: "Tớ đã điều tra Long Yên, nghe nói Long Yên rất thích một người đàn ông, người đàn ông kia không bố không mẹ, hơn nữa còn là vệ sĩ..."
"Chính là anh ta!" Cố Vãn Vãn gật đầu: "Không ai chấp nhận anh ta!"
Mặc Sơ biết: "Bởi vì anh ta không có thân phận trâu bò, nên người đời cho rằng anh ta không xứng với con gái của cựu phó tổng thống, thành kiến thế gian chia rẽ một đôi yêu nhau."
Cố Vãn Vãn hừ lạnh: "Tớ với anh Sâm là một cặp môn đăng hộ đối này, tại sao anh ấy lại không chịu cưới tớ?"
"Tớ cũng không hiểu!" Mặc Sơ lắc đầu, tâm tư của tên Quyền Đế Sâm này đúng là quá sâu.
Lúc này Cố Vãn Vãn mới nhỏ giọng nói: "Sơ Sơ, cậu thật sự sẽ ly hôn với anh Sâm của tớ sao?"
"Chắc chắn!" Mặc Sơ đã chấp nhận thực tế như vậy: "Ngày cưới của anh ấy và cô Long đã được quyết định rồi!"
Cố Vãn Vãn nhìn cô chằm chằm: "Tớ nói một câu, cậu không được tức giận được không?"
"Cậu nói đi!" Mặc Sơ nhẹ giọng cười: "Cậu không trách tớ nữa tớ cảm thấy vô cùng vui vẻ, sao có thể tức giận được chứ?"
"Cậu giúp tớ trộm của anh Sâm được không?" Cố Vãn Vãn vẫn chưa từ bỏ ý định!
Mặc Sơ lập tức kêu lên: "Cậu nói gì?"
"Hừ!" Cố Vãn Vãn vội vàng cốc vào đầu cô một cái: "Cái này có gì mà ngạc nhiên? Dù sao anh ấy kết hôn với ai cũng thế thôi! Tớ chỉ muốn đứa bé!"
"Thế nhưng Vãn Vãn à, sinh con và nuôi con đều rất cực khổ." Mặc Sơ khuyên cô ấy: "Cuối cùng có một ngày cậu sẽ gặp được người đàn ông của đời mình, cần gì cứ nhất định phải treo cổ tên một thân cây như thế? Đến lúc đó, cậu và người đàn ông kia sẽ bước vào lễ đường, cậu và anh ấy sẽ chụp ảnh cưới, sẽ cùng anh ấy sinh con đẻ cái.
Cậu làm vậy, tớ thật sự không đồng ý..."
Cố Vãn Vãn cố chấp nói: "Tớ không nghĩ xa như thế.
Sơ Sơ, nếu cậu vẫn ở bên cạnh anh Sâm của tớ, đương nhiên tớ sẽ chúc phúc cho hai người, mặc dù trong lòng tớ cũng rất đau khổ.
Nhưng mà cậu và anh ấy không còn bên nhau, anh ấy sắp kết hôn với Long Yên rồi, tớ vẫn muốn sinh một đứa con của anh ấy!"
"Vãn Vãn, chuyện này quá hoang đường!" Mặc Sơ biết rõ hậu quả của việc chưa kết hôn mà có con hơn ai hết..