Tiếp
"Khiết Nhi tôi sẽ khiến em thành của tôi thêm một lần nữa "
Triết Diệp đôi mắt nhìn theo bóng dáng cô khuất dần. Trong lòng trở nên trầm lặng,trước đây tại sao anh lại bỏ một cô gái xinh đẹp như thế này? Chính anh cũng không hiểu cảm xúc của mình bây giờ là gì chỉ muốn nắm giữ thứ thuộc về mình.
Cô trở về Tập Đoàn trong tâm trạng suy tư.Bước cờ tiếp theo xem ra phải sử dụng đến Tử Lãnh,nhưng để Tử Lãnh trở thành bàn đạp để trả thù lòng cô đột nhiên sợ.Cô sợ một ngày nào đó hắn chán ghét cô,cô sợ hắn biết cô lợi dụng hắn,điều cô sợ chính là mất Tử Lãnh.
Trợ lí Trần nhìn cô chào:
"Giám đốc An chủ tịch đang đợi cô "
Cô gật nhẹ đầu.Hít thật sâu mục đích của cô là trả thù.Tình yêu à nó qúa xa vời với cô.
Gõ tay lên cửa sau đó liền đi vào.Đôi mắt của cô như bị lôi cuốn vào người đàn ông trước mặt.Sóng mũi cao thẳng,đôi mắt màu hổ phách như nhìn thấu tim gan người khác,đôi môi mỏng,tất cả những gì thuộc về hắn đều tạo nên sự hoàn mỹ.
"Tôi biết tôi đẹp trai nhưng em nhìn tôi vậy làm tôi cảm thấy tôi qúa đẹp trai "
"Ừm thật sự đẹp trai "
Hắn cười tà tứ cất giọng:
"Nào lại đây cưởng bức tôi đi? "
Cô bừng tỉnh nhìn ai kia vô sỉ cô chỉ biết chọn im lặng.Nói lái qua vấn đề khác:
"Triết Diệp muốn hợp tác với chúng ta "
"Ừ thì thế nào? "
"Chủ tịch ngài nghĩ sao về đề án này? "
"Không quan tâm cho lắm ~ "
"Vậy có thể hợp tác? "
"Tùy em quyết định ~ "
"Nhưng ngài là chủ tịch? Ngài không quyết định vậy tại sao lại là tôi"
Tử Lãnh chống tay lên cằm nhìn Cô chậm rãi trả lời:
"Vì em là vợ anh! "
Một câu nói khiến cho trái tim của cô rung động mạnh mẽ.Ừ chưa ai nhìn cô và nói em là vợ anh.Đến cả chồng cô cũng chưa từng,cái qúa khứ rẻ mạt ấy làm sao xứng đôi với Tử Lãnh.Cô chính là không tư cách được Hắn yêu.Mãi mãi là như vậy....
Cô rơi vào trầm lặng cứ như vậy họ nhìn nhau nhưng không ai nói câu gì.
----------------
TẠI BIỆT THỰ HỌ DIỆP
Á Nhạ trở về trong nỗi bực tức,điên cuồng quát tháo:
"Mấy người đem ném cái bàn thờ này cho tôi.Chết thì cũng chết rồi cúng bái nó làm gì nữa,đem vứt hết cho tôi "
Vừa nói Ả vừa vung tay đẩy mạnh bát huơng xuống tạo nên âm thanh đổ vỡ chói tai.
Người giúp việc sợ hãi không dám đến gần Ả.Đến cả bàn thờ của con mình cũng có thể đạp đổ,một chút lương tâm con người này vốn dĩ là không có.
Ả chỉ tay vào di ảnh của Tiểu Thuần gầm gào:
"Sao mày chết rồi mày cũng không buông tha cho tao? "
"Chết rồi thì biến khỏi cuộc đời tao,sinh ra thứ nghiệt chủng như mày là nỗi bất hạnh của cuộc đời tao "
Ả như kẻ điên nhớ đến Khiết Nhi sỉ nhục mình trong lòng Ả máu nóng càng dâng lên Ả bắt đầu chửi thề:
"Đm rồi tao sẽ giết mày,một con ngốc thì mãi là một con ngốc mà thôi "
"Mấy người còn đứng im đấy làm gì muốn tôi giết chết mấy người không?"
Đám giúp việc hoảng sợ nói:
"Phu nhân xin bớt giận,chúng tôi nào ám phật lòng phu nhân xin phu nhân bình tĩnh "
Ả đi lại gần người vừa cất tiếng vung tay tát mạnh vào mặt người giúp việc.
"BỐP "
"Tôi cho phép mở mồm chưa? Dám cắt ngang lời tôi? "
Vừa nói Ả không ngừng dùng tay đánh đập người giúp việc.Đem tất cả nỗi bực tức chuốc lên người giúp việc.
Một số người còn lại không dám can ngăn chỉ sợ người xấu số tiếp theo lại là mình.
Ả cười đến điên cuồng ấn định:
"Tử Lãnh rồi anh cũng sẽ là của Tôi.Của riêng tôi "
Hết chương
Hồ ly tinh sắp xuất chuồng nha -)