Chương :
tỷ tuy rằng không phải là một con số nhỏ, nhưng Hạ Lập Nguyên chắc chắn xoay sở được.
Nhưng Hạ Lập Nguyên chưa chắc đã chịu bỏ ra.
Nguyễn Hương Thảo rõ ràng đã rất tức giận, nhưng cứng rắn kiềm nén lại, nói: “Nếu như có tiền, chúng tôi tất nhiên chịu bỏ ra tỷ chứ, nhưng vấn đề bây giờ là chúng tôi không có!”
“Không có thì xoay sở đi!” Nguyễn Tri Hạ lười tranh cãi với Nguyễn Hương Thảo nữa, quay đầu nhìn về Hạ Lập Nguyên, gọi ông một tiếng: “Bố!”
Hạ Lập Nguyên nhíu chặt mày: “Nếu việc này là thật, cho dù thế nào bố cũng sẽ gom đủ tỷ tiền chuộc, nhưng chỉ có thời gian hai tiếng đồng hồ, bố đi đâu xoay sở đây!”
Nguyễn Tri Hạ có hơi bất ngờ, không ngờ Hạ Lập Nguyên lại đồng ý bỏ tiền.
“Xoay sở được bao nhiêu thì biết bấy nhiêu.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, cúi đầu lướt danh bạ trong điện thoại.
Lúc này cô mới nhớ ra, ngoài Thẩm Lệ, cô gần như không có người bạn nào.
Hạ Lập Ngôn đã cầm điện thoại bắt đầu gọi.
Nguyễn Tri Hạ đi sang một bên, gọi cho Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ nghe điện thoại rất nhanh: “Có chuyện gì thế? Đã ăn cơm chưa?”
Nguyễn Tri Hạ hơi mím môi: “Tiểu Lệ, tớ muốn vay tiền cậu.”
“Được thôi, cậu vay bao nhiêu?” Thẩm Lệ vẫn luôn hào phóng với cô, chỉ cần cô mở miệng, Thẩm Lệ nhất định sẽ cho cô vay.
Suy cho cùng, sự việc nghiêm trọng, Nguyễn Tri Hạ đành bất chấp nói: “Cậu…có bao nhiêu?”
“Chắc khoảng… đến tỷ? Tớ không rõ lắm, tớ phải xem đã…” Thẩm Lệ nói rồi mở điện thoại tra tiền tiết kiệm của mình.
Đang làm dở, cô bỗng ý thức được có gì không đúng, lên tiếng hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Cậu cần nhiều tiền vậy để làm gì? Xảy ra chuyện gì thế?”
“Mẹ tớ bị người ta bắt cóc rồi, cần tỷ.”
“Vậy cậu mau báo cảnh sát!”
“Cũng phải chuộc người về trước đã rồi nói sau.” Nguyễn Tri Hạ vẫn đang lo chuyện của Tiêu Giai Kỳ, sợ tên bắt cóc sẽ giết con tin.
Thẩm Lệ thực ra rất muốn nói, cứ để bà mẹ không có trái tim kia của cô chết là được rồi.
Nhưng cô quá hiểu Nguyễn Tri Hạ, chuyện này nếu Nguyễn Tri Hạ không biết thì thôi, nhưng cô bây giờ đã biết rồi, thì chắc chắn sẽ lo đến cuối cùng.
“Được thôi, tớ chuyển tiền cho cậu.”
“Cảm ơn cậu.”
Sau lưng Nguyễn Tri Hạ, Nguyễn Hương Thảo và Hạ Lập Nguyên vẫn luôn chú ý động tĩnh của cô.
Lúc nghe Nguyễn Tri Hạ nói “chuộc người về trước đã”, trên mặt Nguyễn Hương Thảo lộ ra nụ cười đắc ý.
Cô đi đến bên cạnh Hạ Lập Nguyên, nói nhỏ: “Con biết ngay Nguyễn Tri Hạ chắc chắn sẽ không mặc kệ mẹ mà.”
Hạ Lập Nguyên gật đầu, hai người hiểu ý cùng cười.
……
Thời gian hai tiếng sắp qua rồi, mấy người mới xoay sở chưa đến tỷ, cách tỷ vẫn còn rất xa.
Nguyễn Tri Hạ sốt ruột đi đi lại lại.
Bỗng nhiên Nguyễn Hương Thảo mở miệng gọi cô: “Nguyễn Tri Hạ, tôi nhớ trên tay cô có một tấm thẻ đen của nhà họ Tư!”
Nguyễn Tri Hạ lập tức quay đầu nhìn cô ta.
Nguyễn Hương Thảo tiếp tục nói: “Bây giờ mạng người quan trọng, có thể cứu mẹ sống sót trở về hay không, đều dựa vào cô hết, chúng tôi đã dốc toàn lực rồi.”
Nguyễn Tri Hạ vừa nãy cũng quá gấp rồi, thế mà quên mất trong tay mình có một tấm thẻ đen!