Chương :
“Tôi lập tức về lấy!” Nguyễn Tri Hạ không quan tâm nhiều đến vậy, việc giờ rất gấp, phải chuộc Tiêu Giai Kỳ về đã.
Hạ Lập Nguyên lúc này lên tiếng: “Chúng ta cùng đưa con về lấy, sau đó đến địa điểm giao dịch.”
Thời hạn hai tiếng sắp đến tới nơi rồi, Nguyễn Tri Hạ vì muốn tranh thủ thời gian, nên chấp nhận lời đề nghị của Hạ Lập Nguyên.
Ba người rất nhanh đã đến biệt thự của Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn và “Tư Gia Thành” đều chưa trở về, Nguyễn Tri Hạ lấy thẻ liền ra ngoài.
Cô vừa đi vừa lấy điện thoại báo cảnh sát.
Trước đó cô nhận được cuộc gọi của kẻ bắt cóc, quá lo lắng, đến chuyện báo cảnh sát để lập bản báo cáo cũng quên mất.
Nguyễn Hương Thảo thấy cô gọi điện thoại, gương mặt căng thẳng hỏi: “Cô gọi điện cho ai? Hay là tên bắt cóc gọi cho cô rồi?”
“Báo cảnh sát, lập hồ sơ.” tỷ này không thể để cho kẻ bắt cóc lấy trắng.
Tiêu Giai Kỳ được cứu về, cũng không thể để cho tên bắt cóc được hời.
Nguyễn Hương Thảo vừa nghe thấy cô định báo cảnh sát, cả người lặng đi một lát, sau đó mới nói: “Hay là đừng báo cảnh sát, chuộc mẹ về đã rồi tính sau, bà chắc chắn đã nhìn thấy hình dáng kẻ bắt cóc, đến lúc đó hẵng báo cảnh sát bắt người cũng được.”
“Không được, tôi phải báo.”
Nguyễn Tri Hạ thái độ kiên quyết, Nguyễn Hương Thảo tim như bị treo ngược lên, trực tiếp cướp điện thoại của cô ngắt cuộc gọi, lời nói mang sự chỉ trích: “Cô vội vã báo cảnh sát như thế làm gì? Cô muốn hại chết mẹ ruột của mình à? Nhỡ đâu bị kẻ bắt cóc bắt được, rồi giết hại mẹ thì sao? Tôi thừa nhận mẹ tốt với tôi hơn cô, nhưng cô cũng không cần hại bà như vậy! Dù thế nào đi nữa bà ấy cũng là người mẹ sinh ra cô nuôi dưỡng cô!”
Nguyễn Hương Thảo nói như lời nghiêm nghĩa chính, nói đến cô cũng suýt nữa thì tin.
“Im miệng!” Nguyễn Hương Thảo tuy nói sự thật, nhưng Nguyễn Tri Hạ nghe rất chói tai.
Cái gì không quan tâm cũng được, nhưng suy cho cùng bà ta là mẹ ruột của cô.
Kẻ bắt cóc đã nói địa chỉ, sau đó nói: “Chỉ một mình cô được phép đến, một khi phát hiện báo cảnh sát hoặc có người khác đi cùng, chúng tôi sẽ…giết con tin!”
Điện thoại đang mở lớn âm lượng, Hạ Lập Nguyên và Nguyễn Hương Thảo cũng nghe thấy lời của kẻ bắt cóc.
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ dấy lên một cảm giác kỳ lạ.
Cô cảm giác kẻ bắt cóc từ đầu đến cuối chỉ nhằm vào cô, thậm chí chẳng hề nhắc đến Hạ Lập Nguyên.
Chỉ vì cô là bà chủ của nhà họ Tư, bọn chúng cho rằng cô có nhiều tiền, nên mới bắt Tiêu Giai Kỳ sao?
Mặc dù cách nói này nghe cũng hợp lý, nhưng liên kết với hành vi của kẻ bắt cóc, vẫn thấy có hơi quá miễn cưỡng.
Nguyễn Hương Thảo hỏi cô đầu tiên: “Tại sao lại chỉ mình cô được đi?”
“Việc này không an toàn.” Hạ Lập Nguyên nói: “Con lái xe của Nguyễn Hương Thảo đi đằng trước, chúng ta theo đằng sau con.”
Trong chuyện cứu Tiêu Giai Kỳ, Hạ Lập Nguyên và Nguyễn Hương Thảo thể hiện ra sự nhiệt tình và chính trực trước giờ chưa từng thấy.
Nguyễn Tri Hạ mặc dù có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn không hoài nghi gì, dù sao Tiêu Giai Kỳ là người đã sống cùng bọn họ hai mươi mấy năm.
Hạ Lập Nguyên nói xong, lại hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Con biết lái xe không?”
Nguyễn Tri Hạ giương môi, cười trào phúng: “Biết.”
Bốn năm đại học, cô tự mình nuôi mình, cũng nhận viết một số kịch bản kiếm sống, có những lúc kiếm được nhiều tiền, cũng có lúc kiếm được rất ít, trừ học phí và sinh hoạt phí ra, tiền để học và thi bằng lái xe ô tô là cô tự mình tiết kiệm được.
……
Địa chỉ mà kẻ bắt cóc đưa cô là một gara bỏ hoang ở ngoại ô, nghe tên đã thấy hoang vu.
Sau khi định vị, liền soạn một đoạn tin nhắn, gửi địa chỉ của gara bỏ hoang đó cho Thẩm Lệ, bảo Thẩm Lệ báo cảnh sát giúp cô.