Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương :
Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Nguyễn Tri Hạ, cậu thanh niên tỏ ra sửng sốt: “ Xùy, tôi có chút quan hệ với nhà họ Tư ở thành phố Hà Dương này, nhưng cô cũng không cần phải ngạc nhiên đến mức đó đâu!”
Lúc này Nguyễn Tri Hạ đâu phải chỉ ngạc nhiên, mà thật sự rất khiếp sợ.
Cô đi đến trước mặt cậu bé đó, sắc mặt nghiêm túc hỏi: “Cậu có quan hệ gì với nhà họ Tư?”
“Họ hàng thôi.” Vẻ mặt cậu bé không chút để ý, rồi lại rất cảnh giác bổ sung thêm một câu: “Nhưng tôi không thân với nhà họ Tư, tôi cũng không có tiền!”
Tên nhóc quỷ này, chưa cho phép đã vào phòng cô ở, bây giờ ngược lại cảnh giác lên, là sợ cô bắt cóc nó rồi tống tiền nhà họ Tư à?
“Cậu thật sự là Tư Gia Thành?” Nguyễn Tri Hạ rất bình tĩnh dẫn dụ cậu ta: “Nhà họ Tư các cậu có mấy người tên Tư Gia Thành?”
“Chị hỏi làm gì?” Trong mắt cậu bé càng cảnh giác hơn, nhưng bởi vì còn nhỏ tuổi, nhìn dáng vẻ non nớt này chẳng có chút uy hiếp nào.
Dù không biết sao đứa nhỏ này có thể vào phòng của cô, công khai ở lại, nhưng có thể cảm giác được đây cũng không phải là một đứa trẻ dễ lừa.
Lúc cậu bé nói chuyện, mang theo giọng điệu đặc thù của người ngoại quốc khi nói tiếng Trung, nói không trôi chảy lắm, rất rõ ràng, chắc đứa trẻ này sống ở nước ngoài rất lâu rồi.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, có thể cậu bé này bỏ nhà trốn đi!
Nguyễn Tri Hạ cong môi cười: ” Bạn nhỏ à, cậu rời nhà trốn đi hả? Ở chỗ này chắc không quen nhỉ? Chị đi kêu người nhà họ Tư tới đón cậu nha? Được chứ?”
Cậu bé trừng mắt, lập tức cuống lên: “Không được! Thật vất vả tôi mới trốn ra ngoài đó!”
Nếu như nhà họ Tư chỉ có một Tư Gia Thành thì Tư Gia Thành lớn trong nhà kia là ai?
Cô lại nhìn chằm chằm vào cậu bé trước mắt một lúc lâu, Tư Gia Thành nhỏ bị cô nhìn đến cả người run rẩy bẩy: “Chị sao vậy?”
Nguyễn Tri Hạ đang định nói chuyện, bỗng dưng có tiếng ọt ọt vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Tư Gia Thành xấu hổ nhìn cô, rồi lại giả vờ hung ác lớn tiếng nói: “Nhìn cái gì thế, chưa từng nghe tiếng bụng đói kêu bao giờ à!”
Tính tình của mấy người tên ” Tư Gia Thành” thật là kém như nhau mà.
…
Trong quán ăn, Nguyễn Tri Hạ trơ mắt nhìn cậu Tư Gia Thành nhỏ ăn liên tục ba tô mì thịt bò.
Chỗ cô thuê phòng là khu lao động ở thành phố Hà Dương, cho nên cũng không có chỗ nào xem như nhà hàng ở gần đây, nhưng ngược lại những quán ăn nhỏ lại rất nhiều.
Vốn cậu bé này còn có chút chê bai, nhưng chắc là vì quá đói nên vẫn đi theo cô vào đây.
Sau khi ngồi xuống nếm thử một miếng, hai con mắt và cả người cậu bé đều sáng rực.
Tục ngữ có câu bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, sau khi Tư Gia Thành nhỏ ăn ba bát mì, Nguyễn Tri Hạ hỏi cậu cái gì, cậu cơ bản cũng đáp lại hết.
“Trước kia tôi ở Châu Úc, tôi muốn đi theo nghề game thủ chuyên nghiệp nhưng mẹ lại không cho, còn chả cho tiền tiêu vặt nữa, nên tôi liền rời nhà trốn đi để dọa mẹ một chút… Cô đừng có nói cho nhà họ Tư biết tôi ở đây, nếu không bọn họ sẽ bắt tôi về…”
“Chơi game? Cậu mới từng tuổi này không phải nên học tập cho giỏi ư?”
Tư Gia Thành nhỏ uốn nắn lời của cô: “Chơi game cái gì, đó là một nghề được không? Nghề game thủ chuyên nghiệp! Đây là ước mơ của tôi!”
Nguyễn Tri Hạ hắt cho cậu một gáo nước lạnh: “Nhưng cậu mới có mười bốn tuổi thôi.”