Chương :
Mặc dù cô không hiểu lắm về nghề này, nhưng cô biết nếu như cậu nhóc này muốn theo ngành này thì cũng phải đợi đến độ tuổi có thể đi làm mà pháp luật quy định đã.
Cậu nhóc hừ một tiếng, ôm cánh tay hất cằm, tỏ ra rất kiêu căng.
Nguyễn Tri Hạ hơi buồn cười, cô thấy đùa cậu nhóc này rất vui.
Nguyễn Tri Hạ gõ ngón tay trên bàn ăn hai lần, thờ ơ hỏi: “Tư Mộ Hàn là gì của cậu?”
“Là anh họ tôi đó, không phải anh ấy rất nổi tiếng ở chỗ mấy người à?” Cậu nói xong, lại giống như bỗng dưng nhớ tới chuyện gì, dùng giọng điệu ‘Tôi chỉ muốn tốt cho chị’, nói: “Dù anh ấy có tiền, dáng vẻ cũng được, nhưng đã kết hôn rồi, chị cũng đừng có ý đồ gì với anh tôi.”
Cô chú ý tới mấy từ then chốt trong câu nói của cậu bé: dáng vẻ cũng được.
Nghe đồn nhan sắc của Tư Mộ Hàn bị tàn phá, không cương được sao lại nói là dáng vẻ tạm được?
Thấy trên mặt cô tràn đầy vẻ nghi ngờ, sắc mặt cậu bé bỗng dưng thay đổi: “Chị quên mấy lời tôi vừa nói đi!”
Người trong nhà đã dặn, bảo cậu đừng tùy tiện nói chuyện của anh họ ở trước mặt người khác.
Nhưng lúc nãy cậu không để ý nên nói ra mất rồi! Mà nhìn bộ dạng bà chị này rất dễ lừa, chắc là không có chuyện gì nhỉ?
Nguyễn Tri Hạ không có lòng dạ nào quan tâm tới biểu hiện của Tư Gia Thành nhỏ nữa.
Những chuyện đáng ngờ trong khoảng thời gian cô gả vào nhà họ Tư cũng có thể giải thích hợp lí rồi.
“Tư Gia Thành ” chưa từng xuất hiện cùng lúc với Tư Mộ Hàn.
“Tư Gia Thành ” ở phòng ngủ chính.
Thời Dũng thường ở chung với ” Tư Gia Thành?? ”
Lần ở trong phòng ăn nọ, Thời Dũng nhìn thấy cô té ngã vào trong ngực của “Tư Gia Thành” nhưng chỉ hơi ngạc nhiên, rồi lui ra ngoài ngay.
Black card(thẻ đen), chiếc xe đắt giá kia…
“Tư Gia Thành ” cứ cợt nhả cô hết lần này tới lần khác không chút kiêng dè…
Có thể tự do ra vào biệt thự của Tư Mộ Hàn, cũng không phải ” Tư Gia Thành ” – em họ của Tư Mộ Hàn, vậy thì chỉ có thể là bản thân Tư Mộ Hàn!
Ý nghĩ này làm Hạ Hạ có chút hoảng sợ, cả nửa ngày cũng chưa bình tĩnh lại nổi.
Cô cũng không ngồi yên được nữa, đứng lên chạy ra ngoài ngay.
Tư Gia Thành nhỏ thấy cô muốn đi, liền vội vàng đứng lên đi theo: “Chị đi đâu vậy, chị…”
Cậu còn chưa dứt lời, bóng dáng của Nguyễn Tri Hạ đã biến mất.
Cậu thỏa mãn sờ lên cái bụng chắc nịch, gãi đầu tóc xoăn ngắn ngủn của mình, thì thào: “Chí ít cũng cho tôi mượn ít tiền đã rồi đi chứ…”
…
Nguyễn Tri Hạ trực tiếp đón xe về biệt thự.
Cô hùng hổ bước vào cửa, tóm lấy một người vệ sĩ, hỏi: “Tư Gia Thành có ở đây không!”
Vệ sĩ nói lắp: “…Không có.”
Nguyễn Tri Hạ đi thư phòng và phòng ngủ, đúng là chẳng thấy bóng dáng “Tư Gia Thành ” đâu.
Tư Mộ Hàn “vừa xấu vừa không cương nổi”, đây là chuyện ai ai ở thành phố Hà Dương Thượng Hải cũng biết, tất cả mọi người cũng cho là như thế, ngay cả Nguyễn Tri Hạ cũng vì trốn tránh hôn ước nên mới đẩy Nguyễn Tri Hạ ra, thế cô ta gả vào nhà họ Tư.
Mà Nguyễn Tri Hạ tự nhiên cũng tin rằng Tư Mộ Hàn là người như thế, vẫn chưa từng hoài nghi tin đồn đó là giả.
Thế cho nên lúc ban đầu nhìn thấy “Tư Gia Thành “, cô vốn không hề nghĩ tới chuyện anh ta có thể là Tư Mộ Hàn!
Ấn tượng ban đầu của cô là Tư Mộ Hàn không phải một người khỏe mạnh, dù hai ba tháng nay cũng có chút nghi ngờ, nhưng cũng không hề nghĩ tới mặt này.
Cho đến khi cô gặp được “Tư Gia Thành nhỏ”, mặc dù đứa trẻ này có hơi kỳ lạ, nhưng cũng không giống đang bịa chuyện.