Chương :
“Anh cả, tất nhiên tôi có xem xét tới, nếu không thì tôi cũng không giao căn phòng vừa sửa xong cho hai người kia ở, chúng ta muốn cứ chậm rãi như vậy, rồi dựa theo kế hoạch của anh thực hành từng chút từng chút một thì có lẽ tới khi Hướng Minh trưởng thành luôn cũng không tìm ra được Abel mất.”
Thực chất bên trong con người Tư Mộ Hàn là một con người thích mạo hiểm, tất nhiên sẽ không thích dùng thủ đoạn nước ấm nấu ếch này, sấm rền gió cuốn, âm hiểm xảo trá mới là từ dành cho anh, có thể đúng chỗ một lần thì đương nhiên sẽ không muốn phải làm nhiều lần, lãng phí thời gian không nói, trong lúc đó còn có nhiều nhân tố không xác định được càng lúc càng nhiều, ngược lại sẽ càng nguy hiểm hơn, nên giải quyết tai họa ngầm này sớm một chút thì mới có thể chắc chắn là người trong nhà sẽ được an toàn!
“Chuyện này thì chờ sau này lại nói, cậu đã nhất quyết như vậy thì thay đổi kế hoạch một chút đi, ban đêm tới phòng sách tìm tôi.”
Nguyễn Kiến Định không còn cách nào với Tư Mộ Hàn, mặc dù lo lắng nửa đường sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, DNA không thể phủ nhận, nếu như dùng thủ đoạn của anh thì có lẽ sẽ nhanh chóng phá tan được Abel, ích lợi càng cao, chỉ là mức độ mạo hiểm cũng lớn như vậy thôi.
Sau khi Nguyễn Kiến Định nói xong câu đó thì nhanh chóng trở về trước bàn làm việc của mình, bắt đầu khua chiêng gõ trống xây dựng kế hoạch mới, Tư Mộ Hàn nhún vai đứng lên, hai tay cắm trong túi quần, trên mặt là nụ cười hững hờ đi ra cửa.
Trước khi đi còn phất phất tay với Nguyễn Kiến Định một cái, sau đó mới lững thững rời đi, quay về công ty của mình xử lý công việc.
Giang Húc Đông và Vũ Nguyên Hải bị dẫn đi đang tựa bên cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài, hai người ngồi ở sau xe, rõ ràng phía sau này chỉ có hai người họ nhưng nhìn từ phía trước tới thì giữa hai người họ có lẽ còn chen được thêm một người vào đó.
“Nguyên Hải, em không nên lỗ mãng như vậy, Tư Mộ Hàn và Nguyễn Kiến Định đều là người rất sáng suốt, chúng ta muốn tính kế với họ vốn dĩ là không thể nào!” Nếu trong đó chỉ có một người thì có lẽ họ còn có cơ hội tính toán này kia được, nhưng hai người họ lại ở cùng một chỗ, vậy thì một cộng một không chỉ bằng hai mà là bằng ba! Việc này hoàn toàn không phải họ có thể ngăn cản được.”
“Bây giờ ông nói những lời này làm gì, thời điểm ra đi hễ ông dẫn theo tôi lên thì tôi cũng sẽ không trực tiếp tới tìm tới bọn họ.”
Vũ Nguyễn Hải cười khinh một tiếng, đầu cũng không thèm quay lại, nghiêng người hai tay quy củ đặt lên chân, nhưng khuôn mặt lại quay ra phía cửa sổ, cũng không hề có dáng vẻ là muốn quay người lại nhìn, ánh mắt trực tiếp nhìn chằm chằm vào bên ngoài, lời nói lại không mặn không nhạt.
“Mọi việc đều đã xảy ra, chúng ta ở chỗ này thì nói những thứ kia cũng không còn tác dụng gì, tôi chỉ hy vọng lần sau em có thể nói suy nghĩ của mình với tôi một tiếng, Nguyên Hải à, tôi tưởng rằng em đã tiếp nhận tôi rồi.” Giang Húc Đông cảm thấy có hơi bị thương.
Mong muốn đơn giản nhiều năm như vậy, thật khó khăn mới có thể đưa tay quạt tan mây ngắm được ánh trăng, nhưng vẫn xém bị tách rời, sau đó nhiều chuyện lại xảy ra như vậy, anh ta đau khổ giãy giụa tới bây giờ cũng chỉ muốn một mình Vũ Nguyên Hải mà thôi!
“Nếu ông muốn tôi thương lượng với ông trước khi đưa ra quyết định thì ông cũng nên thương lượng với tôi trước khi đưa ra quyết định chứ! Ông tự mình rời đi theo Abel, giám thị Nguyễn Kiến Định, những chuyện như này sau không thấy ông nói qua với tôi vậy?”
Anh ta thật vất vả mới thuyết phục được chính mình là từ từ tiếp nhận người này, lại không nghĩ tới người này lại trực tiếp mở ra cho anh ta một trò chơi cực lớn như vậy, nói mất tích thì lập tức mất tích, nói liều mạng thì lập tức muốn liều mạng, không hề có ý tứ muốn thương lượng với anh chút nào, thật đúng là…
Nghĩ tới đây, Vũ Nguyên Hải không nhịn được nhếch khóe miệng lên một chút, ánh mắt càng trở nên sắc bén, híp mặt lại nhìn qua anh ta.
“Tôi không biết là mình có làm đúng hay không, nhưng Nguyên Hải à, bây giờ có một số việc tôi không biết nên giải thích với em thế nào, em phải tin tưởng tôi, tất cả những gì tôi làm đều vì muốn có thể đi cùng em dài lâu, em có lẽ phải biết tôi thích em bao nhiêu, yêu em thế nào mà”
Giống như là muốn chứng minh, thân kinh của Giang Húc Đông kích động lên di chuyển qua phía anh ta, hai tay lo lắng nắm lấy vai anh ta, trên khuôn mặt mang theo vẻ sợ hãi, lo lắng, ánh mắt còn chứa tuyệt vọng nồng đậm, giống như là tội phạm đã đi tới con đường cùng vậy.