Chương :
Vũ Nguyên Hải nhìn chằm chăm vào ánh mắt của anh ta, thật lâu cũng không nói gì, thẳng cho tới khi gió thổi bên ngoài dân dân nhỏ xuống.
Sau khi xe dừng lại, Vũ Nguyên Hải mới đột ngột vùng vẫy tránh thoát hai tay của ông ta, mở cửa xe, mặt không cảm xúc đi xuống, nhìn cũng không nhìn một cái, quay đầu đi vào bên trong.
Ngược lại là Giang Húc Đông, lúc đi xuống, theo phản xạ có điều kiện nhìn quanh bốn phía một lượt, ngay lập tức mờ mịt.
Quả nhiên là có vấn đề, cậu ta nói toà nhà trung tâm gì đó, thì ra chính là chỗ này, cũng đúng, từ trước đến nay Tư Mộ Hàn chưa bao giờ là người tốt.
Lái xe đưa bọn họ đến đây là trợ lý, khuôn mặt tươi cười, thân thiện hòa nhã nói: “Ngôi nhà mới vừa sắp xếp xong, ông Húc Đông cứ yên tâm ở lại nhé, hiện tại ông chủ của chúng tôi tạm thời còn chưa có dọn vào, cho nên người giúp việc bên trong không nhiều lắm, mong ông hãy thứ lỗi cho.”
Lúc này Vũ Nguyên Hải đi vào trong được hai bước đã nhận ra được điều gì đó không thích hợp: “Chỗ này là…” Trợ lý đi nhanh cả bước đuổi theo Vũ Nguyên Hải, chạy đến giới thiệu: “Chỗ này thuộc về ông chủ của nhà họ Tư” Chẳng qua nó vốn dĩ thuộc về gia tộc Húc Nhật nay đã được sửa chữa lại.
Vũ Nguyên Hải: “…”
Chẳng trách anh ta lại thấy có một loại cảm giác quen thuộc đến lạ thường, tuy rằng bên ngoài khác biệt rất lớn, nhưng thật ra không khó để nhận biết.
Tuy nói là ngôi nhà vừa mới được sửa sang lại, bởi vốn dĩ Tư Mộ Hàn muốn để Nguyễn Tri Hạ mang hai đứa nhỏ dọn vào ở, tự nhiên là muốn chỉnh sửa cẩn thận hơn, ngôi nhà còn được thi công lại một lần nữa, trước đó vốn dĩ là một tòa nhà cũ kỹ, bây giờ đã trở nên rực rỡ hẳn lên, sau khi Tư Mộ Hàn thâu tóm được gia tộc Húc Nhật tài sản trong tay đã thay đổi đáng kể, nhưng dẫn đầu là quỹ tài chính tăng lên rất nhiều, trong đó có không ít công lao của Tần Văn Hưng, nếu không trong thời gian ngắn như vậy tòa nhà cũng không thể thay đổi nhanh đến thế.
Mặc dù toàn bộ việc trang trí cơ bản đã được sửa đổi, nhưng thật ra chủ yếu là kết cấu của ngôi nhà cũng không có quá nhiều thay đổi, huống chi thời gian mà Giang Húc Đông rời đi nơi này cũng không lâu, mấy kiến trúc này nọ với ông ta mà nói, thật ra không có đổi khác là bao.
Tựa như lời trợ lý nói, tuy rằng nơi này tạm thời không có người ở, nhưng vẫn được quét tước sạch sẽ, ngoại trừ một số ít đồ trang trí còn sót lại của gia tộc Húc Nhật, những chỗ bày trí khác toàn bộ đã bị tháo xuống, đổi thành một số đồ vật không quan trọng đặt ở bên trên, còn lại tất cả đồ nội thất cũng bị đổi thành màu sắc tươi sáng hơn khắp nơi đều ngập tràn ảnh chụp gia đình của Tư Mộ Hàn, cùng một vài món đồ chơi dành cho trẻ con, hoàn toàn không thể nhìn ra chỗ này hiện tại vẫn chưa có người ở, chỉ để đó không dùng tới.
Khi mới bước vào cửa sẽ là bức tranh sơn dầu của ông chủ gia tộc Húc Nhật và một số bản thuyết minh về những sự kiện quan trọng, còn có một ít chiếc cúp khen thưởng danh hiệu viện trợ quốc tế, bây giờ toàn bộ bị đổi thành một số đồ vật cho trẻ con và phụ nữ, còn được bảo vệ thật cẩn thận bằng tấm thủy tinh trong suốt.
Giang Húc Đông nhìn thấy bên trong được bố trí rực rỡ hẳn lên, trong lòng có chút đau đớn, hốc mắt bỗng chốc đỏ lên.
Vốn dĩ đây là nhà của ông ta, chỉ là ông ta rời đi còn chưa đến nửa năm, hiện tại đã là nhà của người khác, thậm chí cả đời này có lẽ chỉ có lúc này đây ông ta mới có thể bước vào bên trong, sau này cho dù muốn trở về cũng đã là hy vọng xa vời!
Trợ lý nhiệt tình đưa hai người bọn họ đi tham quan ngôi nhà đã được sửa chữa nâng cấp, từ đầu tới cuối Vũ Nguyên Hải đều cau mày, đến cuối cùng, có chút không yên tâm liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, rốt cuộc cũng không nhẫn tâm, lén đưa tay qua, nhéo nhéo ông ta.
Giang Húc Đông mím môi quay đầu nhìn anh ta: “Tôi không sao đâu, nói không chừng sau này không còn cơ hội nữa, trở về nhìn lại cũng tốt.”
Nghe ông ta nói như vậy, Vũ Nguyên Hải cũng không trả lời, chỉ gật đầu, biểu cảm u ám, giết người không cần dao, cũng không có gì lạ.