Chương :
“Hơn nữa, vẫn còn ột số lượng lớn người vẫn chưa tìm thấy, những thứ đồ vật hại người từ trong xưởng chế thuốc chảy ra đã đi đâu, truyền qua ai, từ chỗ nào tuôn ra ngoài vẫn chưa tra được”
“Những người này sẽ bị theo dõi trước, khi ông ngoại hành động cũng thuận thế đưa đám người này đi luôn. Mười mấy người, bên trên tài liệu ghi chép chỉ tiết những nguyên vật liệu kia từ đau tới, bán ra vào.
lúc nào, cho đến bây giờ đã bao nhiêu thời gian, đã tiếp xúc qua với những người hiềm nghỉ nào, hơn chục trang giấy lít nha lít nhít khiến cho người ta tê dại cả da đầu”
Trong lòng Nguyễn Kiến Định vô cùng khó chịu, thả văn kiện lên bàn, sau đó ngồi xuống sopha.
“Tôi cũng nghĩ như vậy, trước đây tôi muộn ra ngoài điều tra xung quanh, Abel đã cử rất nhiều người canh gác ở gần đó, nếu ra ngoài tỷ lệ bị bắt sẽ vô cùng lớn, tối hôm qua ông ngoại bảo chúng ta ở lại bệnh viện một tuần, trong khoảng thời gian này có vấn đề”
Chỉ có hai kết quả cho chuyện một tuần ở bên trong không thể ra ngoài này, thứ nhất, công tước Otto kéo Abel xuống và ấn anh ta chết trong bùn, thứ hai chính là công tước Otto sẽ phải chết tha hương, ngoại trừ hai phương pháp này ra thì không còn gì khác”
“Tôi biết cậu muốn nói cái gì, Mộ Hàn, cậu để cho tôi bình tĩnh một chút” Làm sao Nguyễn Kiến Định không nghĩ ra, chẳng qua là anh. Ảnh Tử không muốn suy nghĩ chuyện này mà thôi.
“Tôi sẽ làm tốt chuẩn bị, anh cả, anh cũng phải chuẩn bị tốt tâm lý”
Tư Mộ Hàn nói xong, dườnng như có chút không đành lòng, thở dài một cái rồi rời khỏi phòng, lúc ông nội qua đời, anh cũng được trải qua cảm giác như vầy…. Có một số việc không phải không muốn chấp nhận là chấp nhận được!
Nguyễn Kiến Định tất nhiên hiểu rằng khi làm bất cứ việc gì cũng cần phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, thậm chí còn phải nghĩ ra nhiều biện pháp để đối phó với những trường hợp khẩn cấp phía sau, nhưng từ phương diện tình cảm, anh trong chốc lát vẫn chưa thể chấp nhận được.
Cùng lúc đó, Công tước Otto đã ở trên máy bay, mang theo bên người là mười vệ sĩ đã giải cứu Nguyễn Kiến Định trước đó.
“Đỗ Huy, tất cả đã chuẩn bị xong chưa?” Thấy sắp xuống máy bay, Công tước Otto ho nhẹ hai tiếng, cơ thể chưa bồi dưỡng tốt, vết thương vẫn còn đang khép miệng, giọng nói của một bệnh nhân vừa.
mới rời giường bệnh rất yếu ớt.
“Mọi thứ đã sẵn sàng, thưa ngài, theo tình hình hiện tại của ngài, tôi đề nghị trở lại bệnh viện để hồi phục sức khỏe” Anh ta là do Công tước.
Otto một tay huấn luyện, đối với người đã cho anh ta một cuộc sống thứ hai, cho anh ta thức ăn, cho anh ta chỗ ở, mặc dù khuôn mặt của Đỗ Huy luôn không có biểu cảm gì khi nói chuyện nhưng trong lòng anh ta đã sớm coi người trước mặt như cha mẹ thứ hai của mình.
“Không yếu ớt như cậu nghĩ, hơn nữa trước kia cũng không phải chưa từng gặp tình huống như vậy, còn sống là đã rất tốt” Công tước Otto cười khẽ một tiếng, dựa vào ghế vây tay với anh ta, đôi môi trắng bệch nứt nẻ, nhìn qua rất không ổn.
Môi của Đỗ Huy ngập ngừng, anh ta ngẩng đầu nhìn ông, sau đó nhanh chóng chuyển tầm mắt nhưng cũng không nói gì thêm.
Không lâu sau khoang máy bay trở nên yên tĩnh, máy bay từ từ hạ độ cao rồi ổn định dừng lại.
Khoảnh khắc cửa ca bin được mở ra, tiếng ồn ào từ bên ngoài ập.
vào. Công tước Otto run rẩy từ trên máy bay đi xuống trên đôi nạng, nhìn những sinh mệnh khác nhau bên dưới, ông ta thở dài một hơi, được hỗ trợ di chuyển.
Đỗ Huy nhận được tin nhắn, đỡ ông ta tiến về phía trước, nhưng chỉ được vài trăm mét, Công tước Otto đã mồ hôi nhẽ nhại, thậm chí còn có cảm giác máu chảy ra ở vết thương, già rồi, cơ thể không còn hồi phục tốt như trước kia nữa.
“Về khách sạn trước” Đỗ Huy mím môi giúp Công tước Otto lau mồ hôi lạnh trên trán, nói với tài xế.
“Đi con đường ban đầu, Đỗ Huy, cậu lên xe tiếp theo” Công tước Otto nhíu mày, đặt cây gậy của mình dưới chân, chống đỡ hai tay, giọng.
nói lạnh lùng, vẻ mặt trang nghiêm, cả người tản ra khí thể khiến người khác không thở được.