Chương :
“Thưa ngài, tôi cần phải ở đây để bảo vệ sự an toàn của ngài. Abel sẽ không buông tha cho ngài. Hiện tại ngài đang gặp nguy hiểm”
Đỗ Huy mồ hôi nhễ nhại, cố nén ý muốn tông cửa chạy ra ngoài, đầu cúi xuống, giọng nói đầy yếu ớt và lo lắng.
“Tôi không cần vệ sĩ giúp tôi đưa ra quyết định. Đỗ Huy, cậu phải nhớ rằng tôi có thể coi cậu như con trai, nhưng cậu không thể coi tôi như ba. Vệ sĩ chỉ có thể là vệ sĩ. Chỉ có ngoan ngoãn mới được yêu thích. Tôi có thế thay thế cậu bất cứ lúc nào, nhưng nếu cậu muốn thay thế tôi, nhận được đối xửa như thế nào cậu không tin nổi đâu, sau này đừng tự quyết định nữa”
Nói xong, Công tước Otto không nói chuyện, nhắm mắt dựa vào ghế sa lon, Đỗ Huy mím môi yên phận ngồi một bên.
Người lái xe ngồi phía trước nuốt nước bọt, run rẩy dừng xe, từ trước đến nay anh ta không bao giờ dám tham gia vào những loại như vậy.
Xe chạy nhanh và đều đặn, nơi muốn đến có hơi xa, lái xe gần hai giờ đồng hồ, trời sắp tối thì đến nơi.
Lúc Công tước Otto mở mắt ra, bầu trời đã nhá nhem tối, mới vừa.
ngồi máy bay lại phải ngồi xe di chuyển trong thời gian dài như thế, ngay cả những người đàn ông mạnh mẽ và cường tráng cũng không thể chịu nổi, chứ đừng nói đến ông cụ thành phố trên người còn mang thương tích.
Ông ta gần như không còn sức để đẩy cửa xe, nếu không nhờ Đỗ Huy toàn bộ hành trình đều đỡ thì thì ông ta đã sớm nhữn chân ngã xuống đất.
“Những người bên trong đã được xử lý sạch sẽ chưa? Có hỏi được gì không?” Trước khi khởi hành, ông ta đã cử một đội tới đối phó với nhóm người cao cấp bên cạnh Abel, ông ta vội vàng chạy tới là vì sợ Abel giết người diệt khẩu.
“Hai người chạy trốn, chắc đã đi báo tin. Những người còn sống.
còn lại đều ở bên trong, ngài muốn tự mình thẩm vấn sao?”
Một người đàn ông trung niên hơi béo bước ra chào đón, trên khuôn mặt béo núc ních nở một nụ cười lấy lòng, khiến người khác.
nhìn qua liền thấy buồn nôn.
“Nói qua phòng làm việc chờ, mười phút nữa tôi sẽ đến” Công tước Otto nói xong, một tay che miệng, tay kia cầm cây gậy, ho sặc.
sụa, gân xanh trên tay nối lên. Mới qua mấy tháng, lúc trước còn được.
xem như cường tráng, bây giờ gầy yếu hẳn đi, nhìn qua có mấy phần tuổi già sức yếu khiến người khác không nhịn được thở dài.
“Ngài yên tâm, tôi sẽ chuẩn bị ngay bây giờ. Phòng của ngài đã được dọn dẹp sạch sẽ, tôi sẽ cho người đưa ngài đến đó”
Người đàn ông ôm bụng bia, mặt vô cùng hung dữ, khi nói chuyện thịt thừa trên mặt run lên, trông rất dữ tợn.
Công tước Otto vẫy tay, Đỗ Huy đỡ ông ta tiến về phía trước, bước đi của ông ta nhìn hết sức nặng nề và khó khăn.
Trước đi theo người giúp việc trở về phòng, Công tước Otto đuổi mọi người ra ngoài, run rẩy lấy từ trong túi ra hai lọ thuốc, lấy ra hai viên qua loa nhét vào miệng, tay run run rót một ly nước ấm trên bàn, gắng gượng uống vào một hớp nước.
Chờ một lát, cảm thấy vết thương không còn quá đau đớn nữa, cơ thể cũng hơi có sức lực, ông ta mới hít sâu một hơi.
Ước chừng thời gian cũng không còn nhiều lắm, ông ta đứng dậy đi tới mở cửa, Đỗ Huy đứng ở bên ngoài như thần giữ cửa.