Chương :
trong những thanh niên có mái tóc dài hơn ngồi dậy quỳ xuống, lòng đầy căm hận nói, nghiến răng nghiến lợi như muốn ăn tươi nuốt sống đám người trước mặt, vẻ mặt vừa hung ác vừa dữ tợn, nếu không phải xung quanh nhiều người e rằng đã xông lên phía trước.
“Có thể cậu không biết rằng Abel là con trai của tôi” Công tước.
Otto lạnh lùng cười một tiếng, bố mày quản lý con trai, dù nó không đi đúng đường và suốt ngày chỉ nghĩ đến làm điều xấu là đạo lý hiến nhiên.
“Nếu ông là ba của ngài Abel, vậy tao còn là ông nội của ông!
Đừng tưởng rắng ông lớn tuổi thì có thể ở đây giả bộ bề trên, dáng vẻ này bọn tao nhìn quen rồi, thủ đoạn rách nát, còn mơ mộng hão huyền muốn múa rìu qua mắt thợ, tao nhìn ôn: “Ông ta đúng là ba tôi, là ba ruột!” Người đàn ông còn chưa lên tiếng, phía sau sân truyền đến một giọng nói, sau đó Abel hai tay đút vào túi quần, cùng hai người vệ sĩ chậm rãi đi vào trong sân.
“Ông đúng là giây phút nào cũng suy nghĩ cho đám nhóc con kia, đã như thế này còn phải liều mạng mở đường thay chúng nó. Nếu lúc trước ông đối xử với tôi tốt bằng một nửa đối với chúng thì tôi cũng không biến thành dáng vẻ như bây giờ, thật đáng tiếc.
“Đối với mày thì không có gì đáng tiếc. Có vài người từ cây non đã trưởng thành sai lệch. Dù sau này có sửa thế nào cũng không sửa được. Đúng là lỗi của tao, năm đó là tao thiếu, bây giờ tất nhiên nên trả lại!”
Công tước Otto chống nạng đứng dậy, mặt mày trở nên đỏ bừng và tím tái, có vẻ như ông ta đang rất tức giận.
Tôi lần này tới đây chủ yếu là muốn mang người của mình đi. Năm sáu căn nhà bị tịch thu coi như đồ biếu tặng ba, nhưng người này tôi sẽ mang đi” Abel nói xong liền vẫy tay, mười người quỳ trên mặt đất cũng theo động tác của anh ta đứng dậy muốn rời đi, nhưng lại bị vệ sĩ bốn phía vây lại.
“Đồ vật tao muốn, người tất nhiên cũng phải mang đi, còn có, nếu mày đã tới đây thì đừng vội trở về!” Công tước Otto đứng yên tại chỗ, bình tĩnh anh ta, lạnh lùng cười một tiếng.
Abel thở dài, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên: “Muốn giữ tôi lại, những người này còn chưa đủ!” Vừa dứt giọng, gần hai mươi vệ sĩ từ ngoài sân tràn vào, tất cả đều là cao lớn, trên mặt đầy hung dữ, nhìn qua liền biết đều là người không dễ chọc vào.
“Để lại người, tao có thế để cho mày rời đi” Công tước Otto không.
biết phía sau còn có người đi ra nữa hay không, nhưng ông ta mang theo nhiều người như thế, toàn bộ đều bị thiệt hại ở đây, tình hình này có hại với ông ta nhưng Abel còn chưa biết rõ điều này.
Do đó, dự trên cái này, nếu Abel không muốn chấp nhận rủi ro, giao dịch sẽ tự nhiên đạt được, nhưng nếu anh ta là một người thích mạo.
hiểm, không những nhóm người này không đi được, mà ông ta còn có thể lâm vào nguy hiểm.
Nhưng mà, Công tước Otto nghĩ ngợi nhìn xung quanh, nơi này bị che khuất, hai người chạy trốn chỉ cách mấy tiếng, cho dù Abel vội vàng chạy tới ngay khi nhận được tin tức cũng không có khả năng bây.
giờ đã đến Cho nên rốt cuộc là ai đã tiết lộ tung tích của ông ta, bên người xuất hiện một tên nội gián bí mật, hơn nữa người này rất có thể luôn ở bên cạnh ông ta nhưng không được trọng dụng, không có quyền tiếp xúc với mấy chuyện cơ mật!
Có rất nhiều người như vậy xung quanh ông ta, muốn nhanh chóng tìm được không dễ dàng, nếu không, Abel sẽ không quang minh chính đại trực tiếp lao đến như vậy. Làm như thế khả năng bị lộ là quá lớn, vất vả mới gài tai mắt vào, chưa dùng được mấy lần liền phải vứt bỏ.
Chuyện như thế đến một tên ngu cũng sẽ không làm, huống chị sự giản xảo của cái thắng nhóc này không hề thua kém ông ta.
“Tôi nhất định phải đưa người đi. Bố, sức nhẫn nại của tôi cũng có hạn. Thân thể của ông bây giờ còn có thể chống lại tôi sao?”
Abel không quan tâm mấy người ở giữa kia, cười híp mắt như một vị vua vô địch.