Chương :
Nhìn thấy bộ dạng của Nguyễn Kiến Định như vậy, Nguyễn Minh Tú nào có ‘thể không biết vì sao, chọt chọt vào gò má của anh ấy, giọng điệu của cô mang theo cảm giác hả hê.
“Đêm qua đến lúc nào đấy?” Nguyễn Kiến Định thông minh lắm, Nguyễn Minh Tú nói câu thôi là anh ta đã có thể đoán ra mười kiểu ý nghĩa khác.
nhau c của tối ngày hôm qua, tuy rằng anh không có nhiều ấn tượng, nhưng diễn biến sau đó thực ra cũng chẳng hề khó đoán.
“Hôm qua, lúc em đến là hơn hai giờ. Anh cũng không hề biết lúc em nhìn thấy anh đang hôn mê nằm ở trong bồn tắm, tim em đập nhanh cỡ nào đâu. Lần sau có thể đừng làm những chuyện nguy hiểm như vậy không, nếu anh có chuyện gì, em phải làm sao, mọi người phải làm sao?”
Nguyễn Minh Tú dụi hai mắt, thức cả một đêm. Tuy rằng, bây giờ tinh thần vẫn khá ổn, nhưng từ lâu mắt đã rất khô rồi.
“Sẽ không có lần sau đâu, may mà có Minh Tú của anh ở đây. Nếu không, sợ là anh đã chết đuối ở trong bồn tắm mà không ai hay” Cố chịu cơn đau đầu, môi Nguyễn Kiến Định trảng bệch, cúi đầu mất một lúc, mới trầm giọng nói Trong đầu của anh chỉ còn lại những ký ức mơ hồ, cứ như bị che đi bởi một lớp vải mờ, không thấy rõ được nội dung cụ thể.
Những chuyện không nghĩ được rõ ràng, lại cũng không quá quan trọng, Nguyễn Kiến Định không quá để tâm mấy chuyện này nữa. Anh ngồi vững rồi mở mắt nhìn ra bên ngoài.
Cách đó không xa, có một cái khay rất lớn được đặt ở trên cái bàn trà nhỏ. Bên trên đặt mấy cái bát con, mùi gạo thoang thoảng bay ra từ trong bát.
“Đói rồi chứ hả, có phải đêm qua chỉ biết uống rượu mà không nuốt cái gì vào bụng cả đúng không? Em chuẩn bị cho anh một ít cháo trắng, còn cả ít canh giải rượu. Đêm qua anh uống nhiều rồi, bây giờ phải ăn ít đồ thanh đạm, đợi một lúc nữa lại uống canh giải rượu, đầu sẽ đỡ đau hơn!”
Nguyễn Minh Tú nói xong, giống như đang đang lên bảo vật, xoay người bưng khay đưa đến trước mặt của Nguyễn Kiến Định, nâng đến dưới cằm ý bảo anh thử đi.
Nguyễn Kiến Định ngồi ở trên giường, nhận lấy cái thìa, trên khau có mấy món ăn tỉnh tế, ở chính giữa là một bát cháo trắng đầy hành, cháo cũng không nhiều, chỉ có hơn nửa bát. Nhưng mới nhìn màu sắc thôi, đã khiến cho người ta thèm rỏ dãi rồi.
Nguyễn Kiến Định ăn rất nhanh, ăn xong một bát cháo hành vào bụng, trong dạ dày cũng thấy ấm hơn, cả người dễ chịu hơn nhiều. Thêm nữa là, sau khi uống bát canh giải rượu có vị kỳ lạ kia, đầu vốn đang đau cũng đỡ hơn rất nhiều, cả người và sắc mặt cũng hồng hào hơn mấy phần.
Ăn uống no đủ, cả người dễ chịu, Nguyễn Minh Tú bưng hết đồ để lại lên bàn trà, đang định nói gì đó, thì điện thoại của Nguyễn Kiến Định đặt ở tủ đầu giường rung lên. Nguyễn Minh Tú vô tình liếc thấy được màn hình hiển thị, chỉ có một dãy số điện thoại, không hề ghi rõ là của ai. Cô cũng không để ý, tiện tay cầm lên, đặt vào trong tay của Nguyễn Kiến Định, còn mình thì quay lại bưng khay đi.
Nguyễn Kiến Định nhận điện thoại, đắng hẳng mấy cái cho thông họng: “Alo, Kiến Định?”
Chất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng của con trai vang lên từ đầu kia cuộc gọi: “Hành tung cụ thể của ông ngoại tôi đã tra được rồi, tôi còn tra được hướng đi của Abe, với cả, vừa nãy tôi nhận được tin, Abel có một đối tác rất quan trọng. Ngày mai, vào lúc này, bọn họ sẽ gặp.
nhau ở nhà máy sản xuất thuốc của anh ta. Người này rất có thể chính là người trước đó chúng tra điều tra trong một thời gian dài, nhưng không tìm được kẻ giúp Abel mở nguồn tiêu thụ, giúp anh ta bán đồ ra bên ngoài. Nếu như anh muốn cứu ông ngoại, người này rất quan trọng!”
Tạm thời không thể động tới bên Abe, nhưng chỉ cần có thể nhổ bỏ tận gốc người kia, chắc chắn Abel cũng không ung dung tự tại được bao lâu đâu!
Nơi sản xuất nguyên liệu đã có mấy nơi như vậy, xóa đi một nơi, sẽ rất nhanh lại có một nơi khác thay vào, chỉ cần bọn họ không thể ngăn chặn từ đầu sản xuất nguyên liệu, căn bản là không thể đánh Abel từ khâu đầu được!
Nhưng nguồn tiêu thụ mấy loại này không giống nhau, chỉ cần phá hủy được mấy thứ quan trọng nhất ở trong đó, muốn tìm một nguồn tiêu thụ mới, không những rất khó, mà rất có thể sẽ vì mỗi kiểu rắc rối lại trực tiếp nói rõ chính mình ở bên trong…