Chương :
“Đợi tôi mười phút, tôi đến ngay lập tức!” Sở dĩ lúc đang nghe tin này, ý nghĩ chán chường của Nguyễn Kiến Định lập tức biến mất, có mục tiêu, có phương hướng có thể cố gắng phấn đấu, thì bất cứ nhân tố nào cũng không thành vấn đề!
Hai người cùng lưu loát làm động tác cúp điện thoại, một lúc sau gặp nhau trong một phòng sách ở trong phòng chuyên môn trên tầng.
“Ngày mai, vào lúc này, Abel sẽ phải gặp gỡ. Trong vòng hai tiếng tôi nhất định phải xuất phát, nếu không sẽ không kịp thời gian nữa”
Hai người gặp mặt, câu đầu tiên Nguyễn Kiến Định đã thế hiện rõ ý định muốn đi ngay lập tức.
“Nửa tiếng sau, tôi sẽ đưa anh đi, nhưng trước lúc đó, có mấy chuyện cần phải xử lý xong trước đã” Tư Mộ Hàn vừa xử lí hết tài liệu trên bàn, vừa nói với Nguyễn Kiến Định, tâm tình vô cùng bình thản.
“Anh nói đi” Nguyễn Kiến Định hơi ngẩn ra, không ngờ Tư Mộ Hàn lại nói bình tĩnh như thế.
“Thứ nhất, trước khi xuất phát tôi sẽ để hai mười người đi trước dò đường, chỉ cần xuất hiện bất cứ nguy hiểm nào, anh nhất định phải lập tức quay về. Thứ hai, tôi sẽ để người đi trước liên hệ với ông ngoại, nếu như ông ấy không muốn gặp anh, không được xuất hiện. Thứ ba, lần hành động này tôi đã đám phán qua với ông ngoại rồi, toàn bộ mọi thứ anh nhất định phải nghe ông ấy. Cả ba điều này, đại ca nhất định phải nhớ cho kỹ”
Tư Mộ Hàn nói xong, đặt một tài liệu lên bàn, đi đến bên cửa sổ mà không nhìn anh ấy.
Nguyễn Kiến Định nhíu mày, không nói gì nữa, chỉ đi đến cầm tài liệu.
trên bàn lên, mở ra tự mình xem lại một lượt.
Chờ sau khi xem xong mới miễn cưỡng kiềm chế được cơn giận trong lòng, nói: “Cả ba điều, tôi sẽ tuân thủ, nhưng tôi cũng có một điều kiện. Bất kể sau đó cần phải làm gì, chỉ cần là nơi ông ngoại phải đi, ta cũng phải đi”
Chỉ điều này thôi, đã có thể giảm bớt được chín mươi phần trăm.
tổn thương xung quanh công tước Otto rồi, Nguyễn Kiến Định hiểu rất rõ!
“Tất nhiên điều đó không có vấn đề gì cả, tôi sẽ nói rõ với ông ngoại, nếu đã đạt được đến nhận thức chung rồi, đây là vé máy bay, đại ca đi đường cẩn thận!” Đang nói, không biết Tư Mộ Hàn lấy vé máy bay từ đâu ra, đưa đến trước mặt Nguyễn Định.
Tất nhiên là Nguyễn Kiến Định đưa tay nhận lấy rồi, khi đã cầm trên tay thì nhìn thoáng qua một cái, vẻ mặt tự nhiên hỏi: “Ai đi cùng với tôi lần này, hay là nói các cậu đã yên tâm để có thể cho tôi xuất phát một mình rồi?”
“Đầu mối sẽ đi cùng anh, đến nơi thì bên đó sế có người giúp đỡ anh, chuyện sau đó thì không cần tôi xuất hiện nữa rồi”
Mở tay ra, Tư Mộ Hàn nhíu mày nhìn anh, trong mắt lại toát ra vẻ chế giễu!
Nguyễn Kiến Định không để ý, chỉ nhìn anh ta một cái, đặt tài liệu lên bàn, xoay người đi luôn.
Trở về căn phòng của mình, Nguyễn Minh Tú cũng đã ngồi chờ trên ghế xô-pha từ sớm, lúc này đang gác đầu ngủ gật.
Anh từ từ đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt cô, dùng tay xoa nhẹ khuôn mặt trắng nốn của cô. Động tác không quá mạnh, nhưng Nguyễn.
Minh Tú đã mau chóng tỉnh lại, hai mắt mông lung nhìn về phía trước, sau khi nhận ra người trước mặt, rất mau đã tỉnh táo.
“Sao lại quay về nhanh như vậy?” Xoa nắn mặt mình một hồi, để nhìn bản thân có tỉnh thần hơn, Nguyễn Minh Tú ngáp một cái, mơ hồ hỏi, trên khóe mắt hãy còn đọng lại hai giọt nước mắt trong veo.
“Buồn ngủ thì lên giường ngủ đi, cố chống làm gì?” Nguyễn Kiến Định nhìn thấy cô buồn ngủ như thế này, đau lòng không thôi, cứng rẳn vịn tay cô, nửa ôm nửa đỡ cởi giày ra, nhét vào trong chăn của mình, ngồi bên cạnh giường nhìn cô.