Chương :
Con dao ở trên tay thuận thế gác lên cổ Nguyễn Kiến Định, bảo vệ Abel còn đang cau mày và người đàn ông trung niên kia ở sau lưng: “Bây giờ các người lập tức rời khỏi nơi này, nếu không thì đợi nhặt xác của tên này đi!” Con dao ở trên tay tên vệ sĩ rất sắc bén, chỉ hơi gác ở trên cổ Nguyễn Kiến Định, không lâu sau đã nhìn thấy một đường máu tương đối rõ ràng.
“Abel, khoảng thời gian tao truy đuổi mày đã đủ nhiều rồi, hiện tại tao cho mày một cơ hội, tao đi với mày, hoặc là mày đi theo tao, ai có ‘thể sống sót thì phải nhìn bản lĩnh của người đó, mọi người cảm thấy như vậy thế nào?”
Người còn chưa đến thì âm thanh đã truyền tới, công tước Otto được vệ sĩ bảo vệ đi lên phía trước.
“Tại sao ông ngoại lại tới?” Nguyễn Kiến Định vô thức muốn vươn tay tiến lên nghênh đón một chút, vừa vùng vẫy hai lần thì toàn thân đã bị sợi dây thừng cản trở, ngồi sập xuống đất, đờ đẫn nhìn mấy người trước mặt.
Đại khái là Abel cũng không nghĩ tới vậy mà công tước Otto lại tìm đến đây nhanh như vậy, lông mày nhíu một cái kéo Nguyễn Kiến Định lui về sau hai bước: “Ngọn gió nào lại thổi bổ tới nơi này vậy? Ngược lại con thật sự không biết từ khi nào thì chỗ này lại được hoan nghênh như thế đấy, một ngày hai ngày đều có người đến chỗ này” Đuôi mắt hất lên, anh ta bóp lấy cánh tay đang rụt lại của Nguyễn Kiến Định.
Trong vòng nửa giờ nếu như mày không quay về, đoán chừng là nhà máy dược phẩm của mày không giữ được đâu, đương nhiên, tao muốn mày phải ở lại chỗ này” Mí mắt của công tước Otto nhấc lên nhìn Abel một chút, hai tay đặt trên cây gậy bình thản nói.
“Địa bàn của con như thế nào, chuyện này chỉ sợ không tới phiên bố quản đâu nhỉ, lui một nghìn bước mà nói, xem như có không giữ được, có cháu ngoại của bố ở đây, chắc là bố cũng sẽ không để con mất cả chì lẫn chài đi!” Abel tự tin nói, lúc nói chuyện trên mặt còn mang theo ý cười.
“Mày không quay về nhìn xem thì làm sao biết lời tao nói là thật hay giả, mày cảm thấy tao sẽ đùa giốn kiểu này với mày sao?” Công.
tước Otto lạnh lùng cười một tiếng, đến đầu cũng không thèm ngẩng một chút, biểu cảm khi cúi đầu cũng không có một chút thay đổi nào.
Mắt thấy ông ta bình tĩnh như vậy, lông mày của Abel dân dần nhăn lại, bàn tay rút về, nhà máy dược phẩm là nguồn kinh tế chủ yếu nhất của anh ta, anh ta đã mất một khoảng thời gian tương đối dài để xây dựng nó, trải qua mấy năm tu sửa và xử lý, gần đây mới dần dần đi vào quỹ đạo!
Nếu như lúc này không có nhà máy dược phẩm, thế thì xem như: anh ta phải bắt đầu lại từ đâu, đoán chừng rèn luyện lại một lân nữa phải tốn một khoảng thời gian dài hơn!
“Abel, ông ngoại nói chuyện luôn luôn chắc chẩn, nếu như cậu để ý đến chỗ kia thì vẫn nên trở về xem một chút đi, nếu như cậu cảm thấy nó không quan trọng, vậy thì cứ để nó tan thành mây khói đi, có sao.
đâu!” Nguyễn Kiến Định bẻ bẻ cổ, vết dao trên cổ quá mức sắc bén, trên cổ bị cắt ra một vết thương dài nhỏ, máu tươi đã chảy xuống quần áo trắng tinh, nhuộm đỏ vạt áo.
“Nếu bố đã nói như vậy thì dù sao đó cũng là sản nghiệp mà con vất vả tạo nên, thế thì mọi người hãy cùng con trở về xem một chút đi!”
Nói xong, Abel dắt cổ áo của Nguyễn Kiến Định, ra hiệu cho tên vệ sĩ đứng ở phía sau đuổi theo, hấp tấp đi về phía trước Cửa lớn dẫn ra ngoài chỉ có một cái, bây giờ lại bị công tước Otto.
chặn lại, khi đi lên phía trước, nhất định là hai bên sẽ tiếp cận nhau, tận mắt nhìn thấy con trai cưỡng ép cháu của mình đi qua, công tước Otto.
chỉ nắm chặt cây gậy, cũng không nói lời nào.
Xe lái thật nhanh, Nguyễn Kiến Định ngồi giữa hai tên vệ sĩ, Abel thì ngồi ở phía trước “Vừa rồi làm chậm trễ không ít thời gian, cách nửa tiếng chỉ còn mười mấy phút thôi, cậu không kịp quay về đâu!” Lúc đến đây, trên đường đi đã mất gần một tiếng đồng hồ, vừa rồi còn làm chậm trễ nhiều thời gian như vậy, cho dù có một đường đua xe trở về, nhất định sẽ không kịp thời gian, Nguyễn Kiến Định tin tưởng vào ông ngoại một trăm phần trăm, nhà máy mà ông ta nói…
Vậy chắc chản là không thể giữ được, có điều đến cùng là không giữ được kiểu gì, cái này khiến anh ấy có chút tò mò.