Chương :
Máy bay cần điều chỉnh và tiếp nhiên liệu, nhanh nhất là nửa giờ sau mới có thể khởi hành, nếu không Nguyễn Kiến Định hận không thể ngay bây giờ đưa người phụ nữ nhỏ của mình trở về!
Người đang giữ Abel sửng sốt một chút, nhưng cũng không hỏi nhiều, gật đầu rồi đi theo sau Nguyễn Kiến Định, mấy người phía sau cũng ngoan ngoãn theo sau, bọn họ không có phản ứng gì, người của Abel bị bịt miệng, nhưng chỉ phát ra những thanh âm “Ưm ưm ưml” Nghe ‘thấy tiếng kêu, nhìn bộ dạng là biết không phải lời gì hay ho gì, Nguyễn Kiến Định căn bản không thèm để ý, ôm lấy Nguyễn Minh Tú đi về phía trước.
Nửa tiếng thời gian, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, vết thương trên thắt lưng của Abel đã được xử lý đơn giản và cầm máu, nhưng khuôn mặt ông ta vẫn trắng bệch như tờ giấy, còn yếu ớt hơn vừa nã Kẻ thù lớn nhất bây giờ đang hôn mê bất tỉnh, vẫn còn đang bị giữ chặt trong tay bọn họ, Nguyễn Kiến Định đồn hết tâm trí lên người của Nguyễn Minh Tú, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, cho đến khi Abel bị cướp đi, đám người bị thương đến choáng váng ngã xuống mới kịp phản ứng.
Nguyễn Kiến Định cũng bị đánh ngã xuống đất, Nguyễn Minh Tú bị anh ta đè ở dưới đất, không bị thương, nhưng đầu có chút choáng váng, từ kẽ hở trên cánh tay Nguyễn Kiến Định, nhìn thấy vệ sĩ nắm liệt trên sàn nhà.
Lúc trước chính là mấy người cứu cô ấy trên máy bay, bọn họ có vẻ không tốt lắm. Cô ấy không nhìn thấy những người cướp Abel đi. Cô ấy chỉ cảm thấy động tác của bọn họ quá nhanh, trong nháy mắt, người của bên mình đã ngã xuống đất!
Nguyễn Kiến Định tỉnh lại rất nhanh, có lẽ chỉ ngất đi không đến hai phút, anh ta rất lo lắng Nguyễn Minh Tú, đột nhiên từ trên mặt đất ngồi dậy, nhìn xung quanh không thấy Nguyễn Minh Tú đâu, suýt nữa thì ngã quy. Đứng dậy tìm kiếm, anh cảm thấy hai bàn tay bị nắm lấy, nhìn xuống, có một đôi bàn tay trắng nõn và dịu dàng đang ôm lấy anh ta.
Nhìn qua, chính là Nguyễn Minh Tú mà anh ta tưởng bị bắt đi, tâm tr: thấp thỏm lên xuống, ôm lấy cô ấy như bị mất hồn, vẻ mặt kinh hãi dời đi, anh ta kéo nhẹ khóe miệng cười khẽ, trên khuôn mặt hiện lên biểu cảm ác liệt. Nguyễn Minh Tú vòng tay qua lưng anh ta, biết anh ta đang sợ hãi, nhẹ giọng an ủi bên tai anh ta: “Kiến Định, đừng sợ, em vẫn luôn ở đây, là anh ta vừa mới bảo vệ em, chúng ta về nhà được không, về nhà sẽ không có chuyện gì nữa!”
Những chuyện ngoài ý muốn liên tiếp xảy ra, cô ấy thậm chí còn không biết nhóm người giả mạo vệ sĩ đó đã thoát ra từ đâu, Abel đã che giấu bao nhiêu hậu thuẫn, kẻ thù mà họ phải đối mặt khó khăn như thế nào.. “Bây giờ anh đưa em về, Minh Tú đừng sợ!” Nguyễn Kiến Định ôm lấy Nguyễn Minh Tú, vừa đi lên máy bay người phụ trách sân bay đã đem nhân viên bảo vệ đi tới, mười mấy người nằm trên mặt đất đã được đưa đến bệnh viện đàng hoàng, Nguyễn Kiến Định không đợi lâu được, hỏi người phụ trách sân bay xong, anh ta đưa Nguyễn Minh Tú lên máy bay rồi rời đi.
Lúc lên máy bay lần đầu tiên trời vẫn còn sáng, sau khi quay lại lần này thì trời cũng đã tối, bên ngoài sân bay tối om, trông thật đáng sợ.
Những người do Tư Mộ Hàn phái tới đã đợi sẵn ở sân bay. Nhìn thấy hai người bước ra liền nhanh chóng tiếp đón.
“Công tước yêu cầu anh trở về liền báo cáo sự an toàn của anh cho ông ấy trước, chủ tịch Tô, chúng tôi đưa anh đến đó!” Lần này chính là người trung khu tới đón người. Tư Mộ Hàn rất lo lắng, anh sợ Nguyễn Kiến Định không tin người khác, nên để trung khu gọi vài người tới đón ở sân bay.
Nhìn thấy người của trung khu tới đón, thần sắc vốn căng thẳng của Nguyễn Kiến Định cũng thả lỏng một chút, u rồi dắt Nguyễn Minh Tú đi về phía trước.
Khi cả hai đến bệnh viện, Công tước Otto đã nị chút không thoải mái.
“Trở về là t Minh Tú, lần này ông ngoại nợ con một mạng, Kiến Định sau này đành làm phiền con chăm sóc nó!” Thấy hai người tâm tình không tốt, công tước Otto biết rằng có chuyện đã xảy ra ở giữa. Trong lòng tuy có thắc mắc, nhưng ông cũng biết không nên hỏi dậy, vẻ mặt có
Ông ta chỉ nắm lấy tay Nguyễn Minh Tú võ về, liếc mắt nhìn Nguyễn Kiến Định rồi khế thở dài.
“Ông ngoại định nói cái gì, tuy rằng cháu cùng ông ở cùng nhau không có bao lâu, nhưng ông đối với cháu rất tốt, cháu có thể cảm nhận được…”
vừa nghẹn ngào vừa nói, Nguyễn Kiến Định võ nhẹ vào lưng cô ấy, ôm cô ấy vào lòng.