Chương :
“Về sau hãy sống thật tốt với Nguyễn Kiến Định, như vậy ông ngoại mới có thể yên tâm được, tạm thời đừng nghĩ đến chuyện gì cả, trở về nghỉ ngơi một chút đi. Ông ở đây không cần hai đứa theo cùng, có người ở.
đây trông coi ông là được rồi!”
Giọng của công tước Otto có chút bất thường, nhưng tiếc là Nguyễn Kiến Định lúc này chỉ tập trung mọi sự chú ý lên trên người Nguyễn Minh Tú nên không nhận ra sự khác thường ấy. Anh ta nhìn ông ngoại một chút sau đó mang Nguyễn Minh Tú rời đi.
Đợi mọi người trong phòng bệnh rời đi hết chỉ còn lại Đỗ Huy, thân thể công tước Otto không thể chịu được nữa ho hai tiếng.
“Công tước, tại sao ngài phải làm như vậy, sau này cậu chủ biết, cậu chủ làm sao chịu được?” Đỗ Huy bước tới, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào.
lưng công tước Otto để ông ta thở nhẹ nhàng hơn, để bản thân không.
bị sặc.
“Lúc này mà nói đến những chuyện đó cũng chỉ làm cho bọn nhỏ.
buồn bực hơn thôi. Còn chưa đến lúc, cậu có thể đi xuống trước đi!”
Sau khi ho khan một tiếng, công tước Otto mới ngừng được ngứa ngáy ở cổ họng, đưa tay lên cổ mình, ngửa đầu thở dài.
Ông ta biết cơ thể của chính mình đã bị hủy hoại bởi chính mình từ khi còn nhỏ, ông ta đã rất hài lòng khi được sống cho đến bây giờ, lý do.
ông ta vẫn đang sống trong bệnh viện để điều trị là ông ta chưa hoàn thành những gì ông ta nên làm, ông ta không cam tâm ra đi khi chưa hoàn thành xong những việc đó.
“Công tước, ngài thật quá cố chấp. Đỗ Huy từ nhỏ đã được ngài mang về nuôi. Từ trước tới nay, sự an toàn của ngài là điều tôi quan tâm nhất. Cậu chủ chưa kết hôn và con trai cũng chưa sinh ra. Lễ nào.
ngài không cảm thấy có gì tiếc nuối sao?”
Đỗ Huy dường như sắp khóc, nửa quỳ bên giường, giúp Công tước Otto kéo chăn bông, cẩn thận nói.
“Duyên số sắp đặt. Tôi đã bảo bà ấy đợi tôi nhiều năm như vậy. Đã đến lúc đi cùng bà ấy rồi. Đỗ Huy, cậu không được nói với Nguyễn Kiến Định về chuyện này. Tôi sẽ tìm cơ hội để nói với chúng nó. Không cần cậu phải lo lắng về điều đó. Mau khỏi đây đi!”
Biết ông ta quan tâm đến mình, Đỗ Huy cũng là đứa trẻ ông ta nuôi lớn, dõi theo từ khi còn nhỏ, từ một đứa trẻ không biết gì và thậm chí không biết nói nl anh ta đã có thể bảo vệ ông ta và làm rất nhiều việc, tâm huyết và tình cảm cũng không ít!
“Ngài hãy nghỉ ngơi thật tốt, tôi xin đi xuống trước!” Nhìn thấy khuyên không được cũng không dám nói nhiều, sợ ông ta tức giận sẽ l àm tình trạng cơ thể xấu đi, anh ta đành phải cúi đầu chào công tước Otto sau đó rời đi.
Chẳng qua là sau khi rời khỏi phòng bệnh, anh ta đứng ở hành lang rất lâu, nhìn cánh cửa phòng bệnh đang đóng chặt, trời cũng sắp sáng, anh ta mím môi rời đi, bước đi vội vã và nhanh chóng giống như sắp làm một việc lớn gì đó.
Bên kia, sau khi Nguyễn Kiến Định đưa Nguyễn Minh Tú trở về biệt thự, anh ta nói chuyện ngắn gọn với Tư Mộ Hàn về những chuyện đã xảy ra trước đó, sau khi Nguyễn Minh Tú và Nguyễn Tri Hạ báo tin bình an, anh ta vội vàng cùng cô ấy nàng trở về nhà mình. Chạy lung tung cả một ngày, ngoại trừ buổi chiều sai người đi làm chút đồ ăn thì cô nàng này cho.
tới bây giờ đều không có ăn cái gì.
Xuống nhà bếp nấu hai Nguyễn mì đang sôi sùng sục, hai người ngồi vào bàn nhìn nhau, trong chốc lát đã ăn xong, Nguyễn Kiến Định còn uống cạn nước canh, từ bé đến lớn đây là một điều không thể tin được.