Chương :
Mắt thấy đầu cô gái nhỏ một chút một chút gục xuống, trong lòng Tư Mộ Hàn không muốn để cho cô ngủ, muốn cùng cô trò chuyện, nhưng quay đầu, sau khi thấy cô đã ngủ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cái miệng nhỏ anh đào hơi hơi mở ra bộ dáng mơ hồ, rốt cuộc cũng không đành lòng.
Chỉ có thể tinh tế giúp cô lau khô tóc, sau đó mới đỡ người nằm xuống, để cô có thể ngủ thoải mái một ít, vì thế, trong quá trình anh đã’thay đổi ba bốn cái khăn lông, cũng may loại đồ vật này ở mép giường đều có sẵn, sợ là lúc trước đã sớm nghĩ đến chuyện như vậy.
Cho nên đã chuẩn bị chỗ này trước, dùng cho bất cứ tình huống nào.
Được Tư Mộ Hàn và Nguyễn Minh Tú cùng quan tâm, giấc ngủ này của Nguyễn Tri Hạ phải nói là cực kỳ ngọt ngào, khi trời vừa sáng, cô mới ngây thơ mơ màng mở to mắt, theo bản năng chớp chớp, sau đó chà xát hai mắt, phục hồi tinh thần lại.
Tư Mộ Hàn rõ ràng là đã sớm đã không còn trong phòng, hôn lễ càng đến gần, việc cần xử lý ngày càng nhiều, tuy rằng cô có đôi khi vẫn là sẽ đi lên phụ một chút, nhưng rốt cuộc thì cũng không giống như trước kia, có một số việc đã vượt qua phạm vi xử lý của cô, có nhiều việc mà ngay cả cô và Nguyễn Minh Tú cũng không được biết, tất cả đều bị giấu diếm.
Đêm qua Nguyễn Kiến Định và Nguyễn Minh Tú nói muốn đến thăm công tước Otto, đương nhiên không phải chỉ nói mà thôi, buổi sáng sau khi ôm cô gái nhỏ ngủ đến khi tỉnh dậy, ăn đơn giản vài thứ, lúc chuẩn bị xuất phát cũng đã hơn tám giờ, lúc này Nguyễn Tri Hạ còn nằm trên giường, lôi kéo cái chăn, ngủ đến trời đất mơ màng, hai người xem như là vẫn còn sớm.
“Chúng ta cứ như vậy tùy tiện qua thăm ông ngoại có phải có chút không tốt hay không, lỡ như quấy rầy ông đang nghỉ ngơi thì làm sao bây giờ?” Từ lần trước từ sau khi bị thương, sau khi công tước Otto từ bệnh viện ra, liền không ở nhà cũ của gia tộc Otto nữa, mà lại tìm một nơi tương đối hẻo lánh, hoàn cảnh chỗ ở lại tương đối tốt, thuê vài người đến chăm sóc sinh hoạt, cũng coi như có hương vị cuộc sống: “Ông ngoại rất thích em, Minh Tú, em không cần tự coi nhẹ mình, em tốt như vậy, đáng để toàn thế giới yêu thích.” Cúi đầu hôn cái trán của cô ấy, Nguyễn Kiến Định an ủi cười nói, ánh mắt lại mất tự nhiên ảm đạm xuống, giống như là có tâm sự.
Xe đi không nhanh, nhưng nơi này không xa, đi hơn nửa giờ cũng đã đến, vừa xuống xe, Nguyễn Minh Tú chỉ cảm thấy bầu không khí thật tươi mát, lọt vào trong tâm mắt cô ấy chính là một cánh rừng cây lớn tất cả đều đã rợp trời, rất xa có thể thấy, bên trong có một số phòng ở, nhìn qua toàn là một màu xanh đậm, nếu không nhìn kỹ, phỏng chừng cũng không thể phát hiện nơi đó.
Nguyễn Kiến Định lập tức mang theo cô ấy đi vào bên trong, đường núi có hơi chút khó đi, nhưng cũng may mấy ngày này thời tiết tương đối khô ráo, lúc đi tuy rằng vấn là có chút khó khăn, nhưng chỉ cần cẩn thận một chút, hoàn toàn không có vấn đề, có thể so với lần trước tốt hơn nhiều.
Căn nhà kia cách không xa lắm, hai người đi khoảng năm phút, rất nhanh đã tới cửa phòng.
Lần này xem như đã là lần thứ hai cô ấy đến nơi này, nhưng Nguyễn Minh Tú đối với nơi này vẫn có biểu hiện rất hứng thú, tư thế kia, sợ là hận không thể đem giường của mình dọn đến nơi này tự mình sống.
“Hôm nay đến đây, là có chuyện gì muốn biết sao?” Xa xa, công tước Otto ngồi trên xe lăn nhìn tới hai người đi vào, tuy rằng có chút ghét bỏ, nhưng vân là từ trên lâu xuống dưới, chờ ở trong phòng khách.
“Thân thể ông ngoại thế nào rồi?
Bác sĩ nói ông nếu đã cảm thấy thoải mái hơn một ít, liền có thể về nhà tĩnh dưỡng, mọi người đều rất nhớ ông!”
Cũng không biết những lần này gần đây Nguyễn Kiến Định đã nói gì với công tước Otto, rõ ràng vẫn giống như lần trước, nhưng Nguyễn Minh Tú có một cảm giác được, có chút gì đó không đúng lắm…
“Một ông già như ông, chuyện thân thể cũng không cần một cô gái nhỏ như cháu lo lắng, cháu đi chơi với mọi người một lát đi, ông có lời muốn nói với Kiến Định.” Một bên là do công tước Otto không thích giấu giếm, mặt khác, ông ta lại không muốn để Nguyễn Minh Tú một số chuyện, cảm giác là sẽ rất dễ xảy ra vấn đề.
Nguyễn Minh Tú nghe lời, hơi có chút không yên tâm rời khỏi nơi này, bị người ta dẫn theo hướng phía sau mà đi, chỉ là đôi mắt hoàn toàn không muốn rời đi, thường xuyên hướng về phía ngóng trông, hận không thể lập tức trở về tìm hiểu.