Chương :
“Ông ngoại có cái ởì muốn nói với con, mà lại bảo Minh Tú rời đi?” anh ta còn chưa bắt đầu hỏi, công tước Otto trước tiên đã để Minh Tú rời đi, còn có chuyện muốn nói với mình, dấu hiệu này làm cho Nguyễn Kiến Định không khỏi khẩn †rương “Có một số việc ông cảm thấy hiện tại vẫn là nên nói rõ ràng với con mới tốt, bằng không chỉ sợ sau này các con sẽ trách ông.” Công tước Otto nói nhẹ nhàng võ võ tay, Đỗ Huy đang bảo vệ ở phía sau vội vàng tiến lên một bước, hai †ay dâng lên tài liệu đang ôm trong tay.
“Nhìn kỹ xem, sau khi xem xong, có cái gì không hiểu có thể hỏi.” Công tước Otto nâng căm, nói.
Một tập tài liệu rất dày, muốn xem xong, phỏng chừng phải tốn không ít thời gian, Nguyễn Kiến Định cau mày, tuy rằng hiện tại có rất nhiều nghi hoặc, nhưng rốt cuộc vẫn không hỏi ra, mà là mở ra trang đầu tiên, nhìn lại một chút.
Cũng may chỗ này tưởng là có nhiều chữ, nhưng kỳ thật thì chữ viết không nhiều, nhưng mặt trước mặt sau vấn là cần một thời gian đủ lâu, mới có thể nghiêm túc cẩn thận xem xong toàn bộ.
Những thứ trên đó kỳ thật không phải những thứ khác, mà là bí mật tổ chức tình báo của gia tộc Otto trải rộng khắp thế giới, còn có điều tra được, một ít bí mật không thể nói ra, công tước Otto mấy ngày này càng cảm thấy thân thể của mình càng thêm suy yếu, có một số đồ nếu mà không đưa ra thì sợ là cũng không có cơ hội, đang muốn gọi người tới, thì Nguyễn Kiến Định đã mang theo người tới đây.
“Ông ngoại, trên này cũng là toàn bộ mà ông ngoại phái đi sao?” Tuy rằng trên này ghi chép rất người, nhưng không thấy một trang nào được ghi chép hết, theo lý thuyết, tin tức tinh tế như vậy, thám tử cho dù không trải rộng toàn thế giới, cũng không nên chỉ có một ít, trừ phi, người ở đây cũng không phải là toàn bộ, mà chỉ là một bộ phận rất nhỏ trong đói “Đúng là không phải toàn bộ, còn có một bộ phận người ông hiện tại tạm thời không thể giao cho con, chờ sau khi con quen thuộc hết những người trên này, ông tất nhiên giao danh sách những người còn lại cho con, nhưng đồng thời con phải nhớ kỹ, trên này bất luận chỉ là một người, con cũng phải nhớ kĩ!”
Đối với gia tộc Otto mà nói, kỳ thật quan trọng nhất chính là bộ phận này của tổ chức tình báo, để bọn họ có thể biết trước rất nhiều chuyện.
Muốn bản thân hòa nhập vào các nơi trên thế giới, còn không thể để người khác phát hiện bản thân là một chuyện rất gian nan.
Nói đến chuyện này, thì công tước Otto cũng bận bịu nửa đời rồi. Lúc ông ta mới bắt đầu tiếp nhận thì đúng lúc bố ông ta bị bệnh nặng. Bằng không nhất thời sợ là sẽ không thể gặp được những thứ bí mật này.
“Gốc rễ gia tộc là tại chỗ này, vì vậy bất luận thế nào, dù là phải chết thì cũng chết trên mảnh đất này. Người của chúng ta không có mật khẩu giao tiếp, cho dù ông đi hỏi thì cũng không nói ra một lời nào, đã được truyền từ đời tổ tiên rồi.”
Đơn giản là phân phó một số việc xong, công tước Otto lại càng không nói thêm lời nào để lại một mình Nguyễn Kiến Định ở đó nhăn mày trầm tư suy nghĩ.
Anh ta cũng không biết dòng họ Otto vẫn còn tồn tại cơ chế này, điều này thật sự làm người khác đáng ngạc nhiên.
“Đợi con sau khi tìm hiểu hết toàn bộ, những người này cần chính con dự tính sắp xếp tổng thể. Đương nhiên sau đó con vẫn phải thêm người, chăm sóc tốt những người này, có rất nhiều tin tức con sẽ biết trước, dựa vào chính là những người đang liều mạng ở ngoài kia”
Công tước Otto võ võ vai Nguyễn Kiến Định, không đợi anh ta trả lời liền quay người bước đi. Nguyễn Kiến Định thấy tình hình như vậy, anh ta vô thức năm lấy thành xe lăn, sau khi bị công tước Otto quay lại nhìn một cái, anh ta vô tri vô giác buông tay.
Chỉ đến khi người bên cạnh gọi thì anh ta mới hoàn hồn trở lại, anh ta dường như đã thấy một chuyện không TÔI”
Tâm trạng vô cùng hoảng hốt không thôi, nhưng Nguyễn Kiến Định vẫn đuổi theo vài bước, ngồi xuống trước mặt công tước Otto giọng nói nhẹ nhàng khéo léo hỏi: “Ông ngoại, có một việc con đã điều tra trong một thời gian rất dài, nhưng một chút đầu mối cũng không có, ông có thể giải thích nghi hoặc giúp con không?” Những lời nói có chút đả thương người khác, Nguyễn Kiến Định chung quy chỉ nói trong tâm, vì vậy chỉ miễn cưỡng cười cười.