Anh ta lấy hai tờ kiểm tra ADN và đi vào phòng tắm, dùng bật lửa đốt chúng ở trước bồn rửa tay.
Anh ta nhìn hai tờ kiểm tra ADN đã làm cho cuộc đời của anh ta ngã vào vực sâu địa ngục dần cháy thành tro tàn, gương mặt không cảm xúc mở khóa vòi nước, mặc cho dòng nước cuốn trôi tro tàn đi.
Đời người thật sự rất vô nghĩa.
Giống như anh ta sống hoàn toàn nghiêm túc hai mươi tám năm, kết quả cũng chỉ là một trò cười mà thôi.
A.
…
Tư Mộ Hàn hút thêm hai hơi thuốc lá rồi bóp tắt.
Anh nhìn theo hướng Trần Tuấn Tú biến mất, lại xoay người đi về.
Anh lơ đãng nhìn thoáng qua, chợt thấy có một bóng người thoáng hiện ở bên cạnh cây tùng.
Tư Mộ Hàn bước nhanh tới, nhìn thấy Tư Gia Thành đang len lén định chạy đi.
“Cậu còn chạy à?” Đôi mắt đen láy của Tư Mộ Hàn hơi nheo lại, lạnh lùng lên tiếng.
Tư Gia Thành vội vàng quay đầu, cười lấy lòng: “Anh họ.”
“Cậu trốn ở đây làm gì?”
“Không, em không làm gì cả.”
“Hả?”
Chỉ với một ánh mắt hoài nghi mà Tư Mộ Hàn đã ép Tư Gia Thành phải nói thật.
“Trước đó em đi ngang qua, nhìn thấy anh và anh em ở đây, sau đó lại…” Cậu ta không nhịn được mà trốn ở chỗ này nghe trộm.
Từ cuộc nói chuyện của Tư Mộ Hàn và Trần Tuấn Tú, Tư Gia Thành nghe ra được hai người này đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ.
Tư Gia Thành có chút khổ sở, khẽ nói: “Vì sao anh và anh em lại biến thành như vậy? Không phải trước đây hai người rất tốt sao…”
Tư Mộ Hàn vốn không muốn để ý tới vấn đề này của Tư Gia Thành, nhưng nhìn vẻ mặt cậu ấy khổ sở, ánh mắt anh lóe lên và vẫn nói một câu: “Cái này thì cậu phải hỏi anh cậu chứ!”
Tư Gia Thành nhìn anh với vẻ mặt mờ mịt.
Cậu ấy cũng biết một ít về chuyện trên mạng nhưng không rõ manh mối.
Tư Mộ Hàn cảm thấy nhóc quỷ này thật phiền.
Nhưng anh vẫn kiên nhẫn giải thích với cậu ấy: “Chuyện Nguyễn Tri Hạ cùng anh ta lên trang đầu tìm kiếm đều do anh ta một tay sắp xếp.
Chuyện sau đó cô ấy bị người ta mắng là kẻ thứ ba cũng do một tay anh ta làm…”
Khoảng thời gian đó, Tư Gia Thành đi tới chỗ Trần Tuấn Tú, cậu ấy cũng đã xem chuyện này ở trên mạng.
Khi đó, cậu ấy còn nói đùa bảo Nguyễn Tri Hạ và anh mình yêu nhau.
“Sao anh ấy lại muốn làm như thế?”
“Cậu đi hỏi anh ta đi.”
Tư Mộ Hàn không nói ra chuyện Trần Tuấn Tú xui Nguyễn Hương Thảo đụng xe vào Nguyễn Tri Hạ.
Tư Gia Thành còn quá nhỏ, cho dù cậu ấy rất phiền toái nhưng vẫn là đứa trẻ lương thiện được anh chăm sóc từ nhỏ tới lớn.
Tư Mộ Hàn lặng lẽ thở dài, khẽ xoa đầu Tư Gia Thành: “Thôi cậu về phòng đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Anh mới đi được hai bước về phía trước, đã bị Tư Gia Thành gọi lại: “Anh họ.”
Anh quay đầu, chỉ thấy Tư Gia Thành nhíu mày nói: “Lần trước, khi vụ tai tiếng giữa anh ấy và chị Tri Hạ ầm ĩ rất nghiêm trọng, anh ấy từng đi bệnh viện nhiều lần, nhưng thời gian đó anh ấy cũng không bị ốm, hình như đang điều tra gì đó.”
Vẻ mặt Tư Mộ Hàn chợt lạnh, sau đó khẽ gật đầu.
Khi Tư Mộ Hàn về phòng, Nguyễn Tri Hạ còn chưa tỉnh dậy.
Anh vừa hút thuốc nên trên ngón tay còn vương mùi thuốc lá.
Anh đặt chiếc áo khoác ở bên giường, liếc nhìn Nguyễn Tri Hạ rồi đi thẳng vào phòng tắm để rửa tay.
Lúc đi ra, anh đã nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ ôm chăn ngồi dựa vào đầu giường, vẻ mặt mơ màng rõ ràng mới tỉnh ngủ, còn đang ngồi cho tỉnh táo lại..