Nguyễn Tri Hạ dứt khoát xuống giường đi tới bên cạnh anh: “Bà ấy cũng không có ác ý, anh…”
“Anh quan tâm có ác ý hay sao?” Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn cô, gương mặt lạnh lùng: “Nguyễn Tri Hạ, lúc trước anh đồng ý với em quay về nhà cổ ăn tết, không phải mang em qua đây để chịu ấm ức nhìn sắc mặt người khác.”
Nguyễn Tri Hạ sửng sốt.
Hóa ra anh tức giận là vì vậy.
“Em không ấm ức, thật mà.”
Nguyễn Tri Hạ có chút buồn cười, mấy ngày nay Tư Mộ Hàn chăm sóc cô nghiêm khắc như vậy, cô cảm giác mình như một bảo bối, đâu có ấm ức.
Tư Mộ Hàn nhìn cô chằm chằm vài giây, giống như là đang xác định cô không nói dối.
Ngay sau đó, anh thở dài nhẹ một tiếng: “Ngủ đi.”
…
Ngày hôm sau.
Lúc Nguyễn Tri Hạ tỉnh lại, Tư Mộ Hàn đã không còn ở bên cạnh.
Bên ngoài truyền đến tiếng người giúp việc: “Mợ chủ, cô đã dây chưa? Ông cụ Tư bảo cô qua một chuyến, cậu chủ cũng ở bên kia chờ cô.”
Nguyễn Tri Hạ vừa nghe, lập tức ngồi dậy: “Dậy rồi, tôi qua đó ngay.”
Cô nhìn giờ một chút, đã mười một giờ.
Cô nhanh chóng rời giường rửa mặt thay quần áo, đi ngay đến chỗ ông cụ Tư.
Cửa phòng ông cụ Tư mở, bên trong lại không có người.
Cô từ trong phòng đi ra, chợt nghe thấy bên kia cầu thang có động tĩnh.
“Ông nội?”
Cô gọi một tiếng không thấy có tiếng đáp lại, liền đi tới.
Đột nhiên, một vật nặng từ trên cầu thang lăn xuống truyền đến âm thanh nặng nề.
Nguyễn Tri Hạ đáy lòng căng thẳng, chạy về phía cầu thang.
Cô chạy tới liền phát hiện, ông cụ Tư đã lăn từ cầu thang xuống mặt đất, trên sàn nhà trắng toát tràn ra một mảng máu lớn.
Nguyễn Tri Hạ trợn to mắt, mất vài giây mới phản ứng được, run rẩy gọi một tiếng: “Ông nội!”
Có người giúp việc đi qua, hét lên một tiếng.
“A! Người đâu mau tới đây, ông chủ ngã rồi…”
“Ông cụ Tư… xảy ra chuyện rồi!”
“Mau gọi bác sĩ!”
Tiếng kêu của người giúp việc kéo mọi người vây lại.Nguyễn Tri Hạ có chút bối rối vì chuyện xảy ra trước mặt, nhìn thấy tất cả mọi người vây quanh ông cụ Tư, Nguyễn Tri Hạ mới nhấc chân chạy xuống phía dưới.
Tư Liên cũng nghe theo tiếng ồn đi tới: “Bố! Bố sao thế, bố?”
Cô mới chạy xuống cầu thang được hai bước, đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn cùng Tư Đình Phong cũng đang vội vàng đi tới.
Giống như có cảm ứng trong lòng, Tư Mộ Hàn ngẩng đầu nhìn thoáng qua về phía cô.
Anh hơi nhíu mày, hình như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ thản nhiên nhìn cô một cái, không nói gì.
Ánh mắt này mười phần lạnh nhạt.
Nguyễn Tri Hạ đi tới, quỳ trên mặt đất, kêu lên: “Ông ơi?”.